• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên mặt Bạch Băng hiện ra ý cười nhợt nhạt mà nói: "Đúng vậy, đã một thời gian không gặp, nghe nói Thủy Tinh Cung làm ăn càng ngày càng tốt, chắc hẳn đều nhờ ánh mắt và trí tuệ độc đáo của Phùng thiếu rồi."

"Bạch tiểu thư không chỉ xinh đẹp mà nói chuyện cũng khéo léo, khó trách Tiêu công tử yêu thích cô như vậy."

Nhắc đến Tiêu Thanh Đế, trên mặt Bạch Băng xuất hiện một tia mất tự nhiên.

"Đúng, sao chỉ thấy ba người, Vương Hiên đâu?" Bạch Băng vội nói sang chuyện khác.

"Bạch tiểu thư, cô không biết rồi, hiện tại Hiên thiếu đang ruột gan đứt từng khúc, âm thầm thương tâm." Lý Tiền Trình uốn éo giơ tay, che miệng cười trộm.

"Anh ấy làm sao vậy?" Bạch Băng vội hỏi.

Phùng Ấu Linh cười nói: "Hiên thiếu thất tình."

"Hóa ra là vậy, hi vọng anh ấy mau chóng nguôi ngoai!"

Lúc này ánh mắt Phùng Ấu Linh dừng lại trên người Khương Tường, tò mò hỏi: "Bạch tiểu thư, vị công tử này là ai, cô không giới thiệu cho chúng tôi sao?"

Bạch Băng còn chưa kịp mở miệng thì Khương Tường đã chủ động tự giới thiệu bản thân: “Tôi là Khương Tường, một tên vô danh tiểu tốt."

"Ôi chao, anh thật biết nói đùa, hôm nay người có thể tới tham gia tiệc tối này đều là nhân vật có mặt mũi ở Giang Châu, nói đi, rốt cuộc anh là công tử nhà nào?" Lý Tiền Trình chớp chớp mắt với Khương Tường.

Trong nháy mắt, Khương Tường chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân dựng lên.

Cái tên ẻo lã này quá ghê tởm.

Khương Tường cười nhạt một tiếng và nói: “Tôi không phải công tử nhà nào, tôi chỉ là một bác sĩ nhỏ của bệnh viện Giang Châu mà thôi."

"Anh là bác sĩ?" Lý Tiền Trình sững sờ, mặc dù anh ta đã sớm đoán được Khương Tường không phải nhân vật lớn gì, nhưng khi hắn nói ra thân phận thì vẫn cảm thấy bất ngờ, trên mặt lập tức xuất hiện vẻ khinh bỉ, miệt thị nói: “Tôi còn tưởng là công tử đại gia tộc nào, thì ra chỉ là một tên bác sĩ nho nhỏ chẳng ra gì, mất hứng!"

Mặt Bạch Băng lạnh đi, không vui nói: "Thế nào, nghe ý Lý thiếu thì rất xem thường bác sĩ?"

Thấy Bạch Băng tức giận, Lý Tiền Trình lập tức nói: "Bạch tiểu thư, tôi không xem thường bác sĩ, chẳng qua cảm thấy cô dẫn anh ta tới buổi tiệc đêm nay có chút không thích hợp."

"Bạch tiểu thư, không biết anh Diệp đây có quan hệ gì với cô?" Chu Hạo luôn không lên tiếng đột nhiên mở miệng.

Bạch Băng kéo cánh tay Khương Tường, cười nói với ba người: "Chính thức giới thiệu một chút, Khương Tường là bạn trai của tôi."

Xoát ——

Sắc mặt ba người lập tức thay đổi.

Họ đều biết rõ nhân vật chính của buổi tiệc đêm nay là Tiêu Thanh Đế, chờ lát nữa anh ta sẽ cầu hôn Bạch Băng trước mặt mọi người.

Hơn nữa vì để buổi cầu hôn này làm rúng động Giang Châu, mấy người Phùng Ấu Linh đã chuẩn bị rất kỹ, còn cố ý mời các nhân vật có mặt mũi của Giang Châu tham gia, nhưng họ không ngờ được Bạch Băng lại dẫn một người đàn ông tới tham gia tiệc tối, còn giới thiệu là bạn trai của cô?

Thế này thì phải làm sao?

Ba người lặng lẽ trao đổi một ánh mắt, trong lòng đều hiểu ai cũng có thể đắc tội, nhưng tuyệt đối không thể đắc tội Tiêu Thanh Đế.

Không chỉ vì Tiêu Thanh Đế là em trai của Quan Quân Hầu Tiêu Cửu, họ đắc tội không nổi, còn vì họ muốn mượn quyền thế của Tiêu Thanh Đế để gia tộc mình trở thành hào môn hàng đầu.

Nghĩ rõ điểm này, Phùng Ấu Linh lập tức quyết định, anh ta đưa tay ra hiệu và nói: "Bạch tiểu thư, mời cô vào trong!"

"Cảm ơn."

Bạch Băng kéo Khương Tường đi vào nhà hàng bên trong, nhưng ngay lúc này ——

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK