• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Oa, thật là lãng mạn!"

"Tiêu công tử thật quá có lòng!"

"Hâm mộ người phụ nữ kia chết mất!"

Hiện trường vang lên hết tiếng hét này đến tiếng hét khác.

Bạch Băng ngơ ngác nhìn mảnh trời này, thời gian tốt đẹp ngày xưa như từng hình ảnh lướt qua trong đầu, khóe mắt cô dần dần chảy ra nước mắt...

Rốt cục Tiêu Thanh Đế cũng thở phào một hơi.

Một khi phụ nữ rơi lệ thì chứng tỏ cô cảm động, chỉ cần cảm động thì hắn ta sẽ có hi vọng.

Tiêu Thanh Đế đứng dậy, tự tay gỡ hai chiếc giày thủy tinh xuống, sau đó trở lại trước mặt Bạch Băng rồi quỳ một chân xuống.

"Công chúa của anh, xin để anh mang giày thủy tinh vào cho em!"

Tiêu Thanh Đế nói xong thì cúi người chuẩn bị cởi giày giúp Bạch Băng.

Thấy cảnh này, những người phụ nữ ở đây nhao nhao sợ hãi thán phục:

"Tiêu công tử thật dịu dàng!"

“Tôi thật sự quá thích anh ấy!"

"Đời trước người phụ nữ kia cứu vớt hệ ngân hà hay gì, nếu không sao lại được Tiêu công tử yêu thương?"

Nhưng vào lúc này, Bạch Băng như thỏ con bị hoảng sợ mà đột nhiên đứng lên, bỗng lui hai bước kéo ra khoảng cách với Tiêu Thanh Đế.

"Bạch Băng, em làm gì..." Tiêu Thanh Đế ngạc nhiên nhìn Bạch Băng, trên gương mặt bảnh trai tràn đầy khó hiểu.

Bạch Băng lau khô nước mắt, lạnh lùng nói: "Tiêu Thanh Đế, cám ơn những chuyện anh đã làm, chỉ tiếc tôi không có phúc nhận."

"Vì sao?" Tiêu Thanh Đế vẫn không hiểu.

Bạch Băng nói: "Tấm gương dù xinh đẹp đến đâu thì nát rồi cũng không thể khôi phục dáng vẻ trước kia, giống như chúng ta gương vỡ khó lành, anh hiểu không?"

“Anh không hiểu." Tiêu Thanh Đế cố chấp nói: "Chỉ cần em hồi tâm chuyển ý thì bảo anh làm gì cũng được."

"Không được, không thể trở lại như xưa..." Bạch Băng nói, khóe mắt lại chảy lệ.

Mấy năm trước khi cô chăm chỉ học tiến sĩ ở học viện Hoàng gia nước Anh thì đã gặp được Tiêu Thanh Đế trong một buổi họp du học sinh.

Kỳ thật lúc còn ở trong nước Bạch Băng đã biết Tiêu Thanh Đế, cũng nghe nói một vài chuyện của hắn ta, cho nên trong lòng cô không có ấn tượng tốt với Tiêu Thanh Đế.

Lần đó là lần đầu tiên hai người gặp mặt, Tiêu Thanh Đế cũng không hống hách, coi trời bằng vung như lời đồn, ngược lại những hành động của hắn ta triệt để phá vỡ ấn tượng của Bạch Băng đối với hắn.

Trong buổi tụ hội, hắn ta đầu tiên là đánh đàn dương cầm, nhảy điệu clacket, làm ảo thuật giống như một nghệ thuật gia; tiếp đó lại kể lịch sử Hoa Quốc cho mọi người như một học giả học sâu hiểu rộng, phong độ nhẹ nhàng, cuối cùng còn làm một bài thơ tình ngay tại chỗ rồi tặng cho Bạch Băng, tao nhã như một quý ông.

Hắn ta thành công lấy được thiện cảm của Bạch Băng.

Từ đó về sau, Tiêu Thanh Đế thường xuyên tìm mọi lý do hẹn Bạch Băng ra, kiên trì nửa năm thì hai người đã xác định quan hệ yêu đương.

"Nếu không xảy ra chuyện kia thì có lẽ hiện tại mình đã là vợ anh ta..."

Nhớ tới chuyện cũ, Bạch Băng rất đau đớn.

Sau khi chia tay với Tiêu Thanh Đế, Bạch Băng mới biết mọi biểu hiện của hắn ta trước mặt cô đều là ngụy trang, sau lưng hắn ta là một thiếu gia ăn chơi trác táng, ỷ mình là em của Quan Quân Hầu nên muốn làm gì thì làm.

Điều này khiến cô rất thương tâm, vết thương như bị xát muối.

Bạch Băng từng thề phải triệt để cắt đứt quan hệ với Tiêu Thanh Đế.

"Bạch Băng, anh biết anh đã từng có lỗi với em, nhưng anh bằng lòng dùng quãng đời còn lại để đền bù, ở bên anh được không? Anh đảm bảo đời này chỉ yêu mình em." Tiêu Thanh Đế chưa từ bỏ ý định, vừa cầu khẩn vừa đưa tay muốn nắm tay Bạch Băng.

Bạch Băng nhanh chóng lùi về phía sau một bước, giọng nói càng lạnh lẽo: “Tiêu Thanh Đế, lúc trước tôi đã thề đời này sẽ không tái hợp với anh, cho nên hi vọng về sau anh đừng dây dưa tôi nữa."

"Vì sao?"

"Bởi vì tôi đã tuyệt vọng với anh rồi."

"Không, em gạt anh! Em còn yêu anh đúng không? Nếu em không yêu anh thì vì sao vừa rồi lại cảm động rơi lệ?"

“Sở dĩ tôi cảm động là vì nhớ tới chuyện cũ, mà tôi từ chối anh cũng vì chuyện cũ. Tôi đã đau đớn một lần nên không muốn đau thêm lần nữa."

"Bạch Băng, anh..."

"Cứ như vậy đi! Chúc anh tìm được hạnh phúc của mình!"

Lúc này, Phùng Ấu Linh đi đến trước mặt Tiêu Thanh Đế rồi ghé vào tai hắn ta mà nhỏ giọng thầm thì vài câu.

Ngay lập tức, trong mắt Tiêu Thanh Đế bốc lên lửa giận, hắn ta giơ tay chỉ vào Khương Tường mà lớn tiếng chất vấn Bạch Băng: "Có phải em từ chối anh là vì hắn ta không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK