• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơi thở của Khương Tường trở nên dồn dập, hắn vẫn là trai tân ngây ngô, có bị rù quến như vậy bao giờ.

Đặc biệt là đối với đàn ông độ tuổi này thì phụ nữ trưởng thành tràn ngập sức hấp dẫn giống như độc dược, huống chi còn là dạng phụ nữ quyến rũ cực hạn giống như Lâm Tinh Xảo.

Trong nháy mắt, Khương Tường cảm thấy không khống chế được thân thể mình nữa nên lắp bắp nói: "Chị Lâm, chị đừng như vậy..."

"Vậy muốn tôi làm thế nào?"

"Tóm lại là chị đừng như vậy."

"Cậu cảm thấy mặc quần áo không tiện đúng không?" Lâm Tinh Xảo duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng ấn một cái lên trán Khương Tường rồi nũng nịu nói: "Cậu thật là hư, nhưng tôi thích."

Nói xong, Lâm Tinh Xảo chuẩn bị cởi áo ra.

Khương Tường bị dọa phát khiếp, vội vàng đè tay Lâm Tinh Xảo lại và nói: "Chị Lâm, tôi xin chị đừng như vậy được không?"

"Thế nào, cậu không muốn xem à?"

Muốn!

Đặc biệt muốn!

Khương Tường cảm thấy chỉ cần là đàn ông bình thường đều muốn. Dù sao dạng phụ nữ như Lâm Tinh Xảo là có thể gặp chứ không thể ước mơ đến.

Nhưng làm một bác sĩ, hắn phải giữ vững đạo đức nghề nghiệp, không thể tiếp xúc thân mật quá mức với bệnh nhân. Hiện giờ còn đang trong phòng bệnh, nếu bị người khác bắt gặp thì sẽ ảnh hưởng không tốt.

"Chị Lâm, tôi đổi thuốc cho chị nhé?" Khương Tường muốn nói sang chuyện khác.

"Lúc nãy y tá đã đổi cho tôi rồi, không cần đổi nữa." Lâm Tinh Xảo nói.

"Vậy tôi rót cốc nước cho chị?"

"Tôi không khát."

"Vậy chị đói không? Ta đi nhà ăn mua cho chị chút dimsum?"

"Tôi cũng không đói."

"Nếu không..."

"Được rồi, đừng nói sang chuyện khác, tôi chỉ hỏi cậu có muốn xem không?" Lâm Tinh Xảo cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Khương Tường, lại làm nũng: "Phải thành thật, không được nói dối đâu đấy."

Khương Tường hơi do dự, sau đó khẽ gật đầu.

"Vậy còn chờ gì? Mau lấy tay ra để tôi cho cậu xem." Lâm Tinh Xảo cười nói: "Người khác muốn xem tôi còn không cho đâu."

"Chị Lâm, đừng như vậy..."

"Mau lấy tay ra."

"Chị Lâm..."

"Ngoan, nghe lời đi."

"Đủ rồi!" Khương Tường đột nhiên quát khẽ một tiếng.

Lâm Tinh Xảo sửng sốt, không ngờ Khương Tường lại quát mình, cô kinh ngạc ba giây rồi hơi rươm rướm nước mắt.

Vừa rồi Khương Tường cũng bị ép quá, không biết làm sao nên mới sốt ruột quát Lâm Tinh Xảo một câu, nhưng làm xong hắn liền hối hận.

Chị Lâm chỉ muốn nói đùa với mình thôi, mình nghiêm túc như vậy làm gì?

Lỡ chị Lâm tức giận thật thì mình phiền phức to.

Khương Tường vội giải thích: "Chị Lâm, thật xin lỗi, vừa rồi tôi không cố ý."

"Cậu cố ý. Cậu quát rồi, cậu mới hung dữ với tôi."

"Tôi không có..."

"Hừ, không muốn nói chuyện với cậu nữa, cậu quát tôi, tôi thật tủi thân, huhuhuhu..."

Thấy Lâm Tinh Xảo đưa tay lau nước mắt, Khương Tường hoảng quá nên thần sai quỷ khiến thế nào lại đột nhiên ôm chặt lấy Lâm Tinh Xảo.

Trong nháy mắt, toàn thân Lâm Tinh Xảo cứng đờ, trong mắt xuất hiện một tia lạnh lẽo thấu xương.


Đúng lúc này giọng của Khương Tường lại vang lên bên tai cô: “Thật xin lỗi chị Lâm, tôi không cố ý, chị đừng khóc được không? Tôi đảm bảo về sau không quát chị nữa, tôi nói được thì nhất định làm được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK