• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chào chị đẹp, em là Lý Tiền Trình, chị dùng đồ trang điểm gì mà da đẹp như vậy, hâm mộ chết em rồi."

Lý Tiền Trình nói xong thì đưa tay phải ra muốn bắt tay Tiền Diễm Như.

"Cách xa tôi một chút." Tiền Diễm Như ôm cánh tay lui về sau hai bước, không che giấu vẻ ghét bỏ trên mặt.

Lý Tiền Trình bĩu môi, tủi thân đến mức sắp chảy nước mắt.

"Chào Tiền tiểu thư, tôi là Chu Hạo." Chu Hạo nói, giọng anh ta tràn ngập sức hút, rất giống giọng của MC nào đó của chương trình thế giới động vật.

Tiền Diễm Như lập tức bị hấp dẫn, nhìn kỹ Chu Hạo vài lần thì phát hiện mặc dù anh ta trẻ tuổi, nhưng vẻ ngoài trầm ổn, ăn mặc rất có khiếu thẩm mỹ, đặc biệt là dáng người cân đối mạnh mẽ, nhìn là biết người hay tập thể hình.

Người tập thể hình thường thể lực đều không kém.

Ánh mắt Tiền Diễm Như sáng lên, trên mặt hiện ra nụ cười, lập tức đưa tay phải ra.

Chu Hạo sửng sốt, anh ta không ngờ Tiền Diễm Như lại chủ động bắt tay với mình.

"Anh Hạo, Tiền tiểu thư muốn bắt tay với anh kìa, mau lên." Thấy anh ta còn sững sờ, Phùng Ấu Linh lên tiếng nhắc nhở.

Lúc này Chu Hạo mới bừng tỉnh, vội nắm tay Tiền Diễm Như và nói: "Tiền tiểu thư, hân hạnh."

"Lần đầu gặp mặt, xin chiếu cố thêm." Tiền Diễm Như cười nói.

Ai cũng biết theo lễ nghi xã giao cơ bản thì bình thường nam nữ bắt tay không vượt qua năm giây, sau năm giây Chu Hạo muốn rút tay về lại phát hiện tay mình bị Tiền Diễm Như nắm chặt, điều này làm anh ta rất xấu hổ.

"Chu công tử cũng là một trong Tứ thiếu?" Tiền Diễm Như cười híp mắt và hỏi.

"Đều là mọi người đặt ngoại hiệu lung tung cho chúng tôi, Tiền tiểu thư đừng coi là thật." Chu Hạo khiêm tốn nói.

Nụ cười trên mặt Tiền Diễm Như càng đậm.

Người đàn ông trẻ tuổi này có phẩm chất, giọng nói mê người, ăn nói khiêm tốn, mấu chốt chính là thể lực nhất định rất tốt, năng lực phương diện kia cũng không tệ.

Nghĩ tới đây, mắt Tiền Diễm Như lập tức sáng ngời, tiếp tục hỏi: "Chu công tử là người bản địa của Giang Châu?"

"Đúng thế."

"Vậy chắc Chu công tử rất quen thuộc với Giang Châu?"

"Đương nhiên, từ nhỏ tôi lớn lên ở đây."

"Vậy tôi có một thỉnh cầu nho nhỏ, không biết Chu công tử có thể thỏa mãn hay không?"

"Xin Tiền tiểu thư cứ nói."

“Tôi mướn mời Chu công tử làm hướng dẫn du lịch một ngày cho tôi, mang tôi đi dạo chơi khắp Giang Châu, thế nào?"

"Việc rất nhỏ, không thành vấn đề."

"Thật quá tốt." Trên mặt Tiền Diễm Như tràn đầy vui vẻ, nhảy cẫng lên như một đứa trẻ.

Chu Hạo nhìn thoáng qua tay phải của mình, thầm nói: Chị hai, có thể thả tôi ra không, tay tôi mỏi luôn rồi.

Phùng Ấu Linh nhìn ra Tiền Diễm Như có thái độ không tầm thường với Chu Hạo nên vừa cười vừa nói: "Tiền tiểu thư, tôi có một đề nghị, không biết có nên nói hay không?"

"Nói đi!"

“Tôi thấy Tiền tiểu thư không có bạn nam, đúng lúc đêm nay anh Hạo cũng không có bạn nữ, nếu không Tiền tiểu thư chịu thiệt thòi một chút, để anh Hạo làm bạn nam cho cô được không?"

"Được!" Tiền Diễm Như lập tức đồng ý.

"Anh Hạo, đêm nay phải tiếp đãi Tiền tiểu thư thật tốt, nếu Tiền tiểu thư không hài lòng thì tôi không tha cho anh đâu." Phùng Ấu Linh nháy mắt với Chu Hạo.

Chu Hạo trừng Phùng Ấu Linh một cái, thầm mắng chú nghĩ anh đây là gì? Vịt à?

Tiền Diễm Như lôi kéo Chu Hạo, thân mật nói: "Hạo Hạo, chúng ta đi vào đi!"

Chu Hạo lập tức nổi da gà toàn thân, thầm nghĩ bà già này còn ghê tởm hơn Lý Tiền Trình.

Tút tút tút ——

Điện thoại của Phùng Ấu Linh đột nhiên reo lên, anh ta liếc nhìn màn hình rồi vội vàng ra hiệu im lặng và nói: "Là điện thoại của Tiêu công tử."


Mọi người lập tức ngừng nói chuyện mà nhìn về hướng Phùng Ấu Linh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK