Diệp Khuê nhanh tay nghe lời anh trai mà cầm điện thoại lên quay, lắc đầu cảm thán.
Giang Niên bị mấy người này làm cho tức đến nỗi không thể làm gì được. Anh ta chỉ thẳng tay vào mặt của Cầm Du cảnh cáo một câu rồi cùng Lý Tiểu Mân quay người bỏ đi.
Cầm Du không những không sợ lại còn vẫy tay làm một câu xanh rờn.
- Luật sư đã sắp xếp lịch khác rồi. Hẹn gặp anh ở toà vào 3 ngày nữa. Nhớ đến đúng giờ đấy, tôi không muốn bị anh làm cho mất mặt đâu.
Đợi cho 2 cái con người kia rời đi, Cầm Du mới thu lại nụ cười. Giang Niên khốn kiếp! Lại dám làm loạn ở lãnh thổ nghỉ ngơi của cô! Để cái hôm ly hôn xong thử xem, cô sẽ cho anh ta sáng hai cái con mắt ra.
Bất giác, Cầm Du vô tình liếc nhìn về phía của Diệp Lục Bắc. Cô cảm thấy cái khoảnh khắc môi chạm môi đó thật là hoang đường.
Chết tiệt! Nụ hôn đầu của cô tại sao lại có thể biến mất một cái đơn giản như vậy chứ?
Lúc này, Diệp Khuê tiến đến gần, vỗ nhẹ lên vai của Cầm Du mà lắc đầu nói.
- Chị hôn anh trai của em, nhớ phải chịu trách nhiệm đó.
- Cái này không phải do em đẩy chị hả?
- Có sao? Em tưởng chị muốn nhào vào lòng anh trai em chứ?
Cái con bé này... Cầm Du cảm thấy bản thân rất bị oan. Khi cô nhìn về phía của Diệp Lục Bắc, thấy sắc mặt anh ta vẫn như vậy, không có một chút gì là xấu hổ giống cô. Bấy giờ Cầm Du mới thở phào nhẹ nhõm. Chắc do cô đa nghi nghĩ nhiều quá thôi. Chỉ là cái chạm môi, còn không tính là nụ hôn...
Trong khi Diệp Khuê tính buôn chuyện tiếp thì đột nhiên, Cầm Du thấy rất bất an trong lòng. Diệp Lục Bắc bước đến, túm cổ đứa em gái lắm chuyện của mình lôi đi. Nhưng khi ra đến cửa, bước chân của hắn bỗng khựng lại. Dừng một chút, hắn quay lại nói với Cầm Du một câu khiến cô rất bất ngờ.
- Sau khi cô ly hôn, tôi muốn nói chuyện với cô!
Cầm Du thẫn thờ ngồi trên giường. Là cô không muốn nói chuyện với cái người đàn ông này mới đúng. Giữa hai người thì còn gì mà nói chuyện chứ? Chẳng lẽ anh ta muốn vặn cổ cô vì tội chạm môi với anh ta sao?
Chắc không phải đâu. Có điều, cô cứ thắc mắc sao cùng là anh em mà hai người lại có tính cách trái ngược hoàn toàn với nhau vật nhỉ?
Cầm Du mệt mỏi thả mình xuống giường nằm, vắt tay lên trán rồi thở dài một hơi. Thôi, bỏ qua tất cả mọi chuyện đã. Nói chung là, cô phải chuẩn bị cho xong cái thủ tục ly hôn rắc rối kia đã.
***
Rất nhanh đã đến ngày Cầm Du và Giang Niên đã hoàn tất việc ly hôn.
Trước đây đi đăng ký kết hôn, Cầm Du rất vui vẻ nhưng Giang Niên lại tỏ ra không thích. Đến khi ly hôn như hiện tại, vẫn Là Cầm Du vui vẻ nhưng Giang Niên lại có chút gì đó không được vui vẻ cho lắm.
Cô mặc kệ hắn có vui hay không, dù sao đã thoát khỏi cái sự trói buộc của mối quan hệ này là thoải mái rồi.
Khi đã ký vào đơn và xác nhận, bất giác Cầm Du có nhìn về phía của Giang Niên. Hắn không một chút cảm xúc gì cả. Còn Lý Tiểu Mân ngồi phía gần đó thì nở một nụ cười rất hoà nhã nhưng lọt vào mắt cô thì cái nụ cười đó thể hiện một sự mỉa mai không hề nhẹ.
Cầm Du biết bản thân đã sai rồi, cô không nên là vừa lòng người khác. Ba mẹ cô hiện tại đang ở nước ngoài. Hai người và ba mẹ của Giang Niên vốn có mối quan hệ rất tốt.
Vì muốn làm ba mẹ vui lòng, cô mới đồng ý kết hôn với Giang Niên. Khi ấy, cô chỉ nghĩ đơn giản là hai người có điều kiện như nhau. Dù không có tình cảm thì cũng có thể dần bồi đắp được.
Nhưng cô đã hoàn toàn sai rồi. Dù cô có cố gắng thế nào thì người đàn ông kia vẫn không để cô vào mắt.
Cho đến khi Cầm Du bước chân ra khỏi toà án, cô hít một hơi thật sâu. Cảm nhận được sự độc thân lại một lần nữa bắt đầu.
Cùng lúc đó, Giang Niên và Lý Tiểu Mân cũng đi đến.
Lý Tiểu Mân có vẻ rất đắc ý nhưng cô ta lại đột lốt một cô gái ngây thơ khiến cho Cầm Du nhìn mà khinh.
Thấy Giang Niên, Cầm Du liền đi đến đứng chắn trước mặt hắn. Có vẻ như cô cần hắn giải đáp thắc mắc bấy lâu nay của mình. Giang Niên thấy Cầm Du chặn đường của mình thì nhíu mày, cất giọng.
- Có chuyện gì?
Lý Tiểu Mân bên cạnh liền nói.
- Cô và Giang Niên đã ly hôn rồi. Cô định nói gì với anh ấy thế...
Cầm Du mặc kệ, coi như Lý Tiểu Mân là không khí nên nói với Giang Niên.
- Vì sao anh lại muốn ly hôn? Tôi có gì không bằng Lý Tiểu Mân? Tôi đẹp hơn cô ta, giỏi hơn cô ta, nhiều tiền hơn cô ta mà!
Lý Tiểu Mân sa sầm nét mặt khi nghe thấy Cầm Du nói vậy. Điều này khác gì đang gián tiếp hạ thấp cô ta đâu chứ?
Vậy mà, câu trả lời của Giang Niên rất đơn giản.
- Tôi ghét cái sự cao ngạo của cô! Ghét cái sự mạnh mẽ lúc nào cũng cho là mình đúng của cô! Cái tôi cần là một người để tôi bảo vệ, chứ không phải là một người lúc nào cũng khiến người ta đem ra so sánh cô có giỏi hơn tôi hay không!
Nghe được câu này. Cầm Du cứng đờ người. Lát sau, cô bật cười lớn. Nụ cười thoải mái mà cô chưa từng biểu lộ khi kết hôn để giữ hình tượng. Tiếp theo đó, Cầm Du lấy từ trong túi ra một tờ giấy xét nghiệm được đóng dấu đỏ đàng hoàng đưa cho Giang Niên và nói.
- Vậy chúc anh tìm được bến bờ hạnh phúc vì đã cao lên được rất nhiều sau khi bị Lý Tiểu Mân cắm cho một cái sừng dài!