Động tác của Cầm Du nhanh nhẹn giựt lấy chiếc thẻ đen trên tay của Cầm Nghị.
Nhìn miếng mồi ngon đến miệng mà còn bị tuột khiến Cầm Nghị vừa tức lại vừa tiếc.
- Sao chị ăn nói không biết gượng mồm thế? Có ai tài chính khó khăn lại đi dùng thẻ đen không? Chị tưởng em là con nít à?
- Thì đúng mà, cơ bao giờ chị coi em là người lớn đâu.
Vừa nói, Cầm Du vừa quay người lại rồi vỗ vỗ lên vai của Diệp Lục Bắc, nói bằng một giọng cảnh cáo.
- Anh mà còn đưa thêm 1 cái thẻ đen cho nó thì đừng có trách! Cho ai cũng được, riêng em trai em thì tốt nhất muốn giữ hạnh phúc gia đình thì đừng cho!
Nói rồi, Cầm Du tiến thẳng về phía siêu thị tiếp tục mua đồ. Hai vệ sĩ thấy vậy thì vội vàng đuổi theo đi theo sau.
Cầm Nghị bị chị gái tạt cho gáo nước lạnh như thế thì mặt xỉu xìu. Diệp Lục Bắc đợi cô đi khuất rồi tiến lại gần chỗ Cầm Nghị, lại lấy trong túi ra một cái thẻ ngân hàng và nói.
- Mật khẩu là từ 1 đến 8. Đừng để cho chị gái em biết, nếu không anh cũng chết rất khó coi đấy.
- Nhưng chị em vừa cầm anh cơ mà?
- Chị em cấm anh cho em dùng thẻ đen chứ có cấm anh cho em dùng thẻ ngân hàng đâu, nhớ giữ bí mật đấy.
- Anh rể, sao em lại có một ông anh rể tuyệt vời như anh chứ!
Diệp Lục Bắc chỉ cười trừ. Đối với gia đình bên nhà Cầm Du, đương nhiên là hắn sẽ tận dụng tối đa các mối quan hệ để lấy lòng từng người rồi. Dù sao thì, muốn thành công thì trước hết các mối quan hệ phải tốt. Đây chính là thứ luôn nằm trong đầu của những người kinh doanh.
Bữa cơm của nhà họ Cầm hôm ấy rất đầy đủ các thành viên. Có điều, Cầm Du cảm thấy có cái gì đó hơi sai sai. Hiện tại cô đang chửa, rất cần người quan tâm. Thật không ngờ, mẹ cô rồi đến cái thằng Cầm Nghị liên tục gắp thức ăn vào bát cho Diệp Lục Bắc.
- Con rể, con ăn nhiều lên. Làm việc chắc cực lắm đúng không?
- Anh rể, anh ăn món này ngon này. Tay nghề nấu nướng của ba mình rất đỉnh luôn.
Diệp Lục Bắc bất đắc dĩ nở nụ cười rồi nhận hết tất cả đồ ăn vào bát. Cuối cùng, hắn không ăn ngay mà ngồi lọc những món Cầm Du ăn được để vào bát cô. Còn ngồi tỉ mỉ vóc vỏ tôm, có bao nhiêu món cần bóc vỏ liền lột sạch sẽ.
Cả nhà bần thần nhìn hành động của Diệp Lục Bắc mà không ai nói câu nào. Riêng Cầm Du thấy vô cùng khoái chí. Cô gắp từng miếng thịt tôm, gạch cua bỏ vào miệng.
Thôi không sao, cho dù mẹ và em trai cô có tiếp đãi Diệp Lục Bắc ra sao thì chẳng phải tất cả đều sẽ rơi vào bát cô hay sao?
- Anh rể... Em phải công nhận anh và ba của em thật sự rất giống nhau. Đều bị vợ đè đầu cưỡi cổ.
Ba Cầm nghe xong thì ho sặc sụa đến nỗi bắn ra cả cơm ra ngoài. Diệp Lục Bắc vội vàng lấy một cốc nước đưa cho ba Cầm uống. Còn mẹ Cầm giơ tay cốc nhẹ vào đầu của Cầm Nghị rồi.
- Ăn không lo ăn, toàn nói linh tinh!
- Mẹ... Đau con đấy.
- Mẹ chưa cầm chổi đánh mày là may rồi. Còn không mau ăn đi!
Rồi bà quay sang phía Diệp Lục Bắc, thái độ quay ngoắt chóng mặt.
- Con rể, con cứ ăn tự nhiên nhé.
- Dạ vâng thưa mẹ.
Chỉ là một bữa cơm nhỏ nhưng cũng khiến Diệp Lục Bắc cảm thấy ấm áp vô cùng. Ba mẹ vợ có vẻ rất quý hắn, điều này càng khiến hắn thấy an tâm hơn.
Cầm Du sau khi ăn xong thì xoa xoa cái bụng. Càng đầy tháng thì cơ thể cô càng nặng trịch. Mang thai quả nhiên khó khăn đi lại hơn. Diệp Lục Bắc thấy Cầm Du không thoải mái thì đỡ cô ra ghế nhoài phòng khách ngồi. Rồi hắn xắn tay áo, đi vào bếp phụ ba vợ dọn dẹp rửa bát.
Mẹ Cầm ngồi trên ghế. Nhìn Diệp Lục Bắc hăng hái làm việc như thế thì lâm vào suy nghĩ. Lại nhìn về phía hai chị em Cầm Du và Cầm Nghị. Cầm Du đang chửa thì không nói. Cái thằng Cầm Nghị chẳng được tích sự gì. Còn không bằng 1 góc của con rể.
Chính vì thế mà mẹ Cầm đã nảy ra một suy nghĩ táo bạo.
Đợi Diệp Lục Bắc rửa bát xong. Mẹ Cầm tập hợp mọi người ở phòng khách rồi trịnh trọng tuyên bố.
- 1 tuần nữa gia đình chúng ta sẽ về quê nội. Thứ nhất là thăm ông bà nội, việc thứ 2 chính là để cho Cầm Nghị trải nghiệm cuộc sống nông thôn. Riêng Cầm Du đang chửa thì phải học may vá và những công việc nhẹ hơn.
Cầm Nghị bị lời tuyên bố của mẹ chọc cho dựng nhảy cả lên.
- Con không đồng ý! Nhất quyết con không về quê lao động chân tay đâu!
- Mày mà không nghe lời mẹ, toàn bộ tiền và thẻ của mày mẹ sẽ cắt không còn đồng nào cả!
- Mẹ...
Mẹ Cầm không thèm nghe lời con trai phản bác mà nhàn nhã cầm chén trà lên, thản nhiên uống một ngụm.
Bỗng dưng bị mẹ hành cho như thế, Cầm Du cũng không biết phải làm thế nào cả. Cô quay sang, hướng ánh mắt về phía của Diệp Lục Bắc cầu cứu. Hắn nhìn Cầm Du, rồi lại nói với mẹ Cầm.
- Vậy con có phải đi theo cùng không ạ?
- Con rể, con bận nhiều việc như thế. Không cần đi cũng được.
Cầm Du bất mãn, lén luồn tay ra phía sau rồi giật giật ống tay áo của Diệp Lục Bắc. Cô không ngại về quê, nhưng lại bị mẹ bắt l mấy công việc nữ công gia chánh chắc cô bó tay mất.
Từ trước đến nay cô rất vụng, làm mấy cái thứ đó thì biết làm thế nào? Nếu không làm được, mẹ cô sẽ lại ca tụng 1 bài rất khó nghe mất.
Diệp Lục Bắc thấy Cầm Du ra hiệu cho mình thì đặt tay lên tay cô an ủi. Cứ tưởng rằng hắn sẽ nói chuyện với mẹ để mẹ cô đổi ý. Thật không ngờ, hắn lại khiến Cầm Du như bị dội 1 gáo nước lạnh vào đầu.
- Vậy để con thu xếp công việc đi cùng vợ con. Cô ấy không biết làm gì, lại còn vụng về nên con không yên tâm để đứa bé trong bụng ở riêng với cô ấy.
- Ừ, con nói cũng đúng. Con rể thật chu đáo.
Cầm Du nhìn Diệp Lục Bắc nghiến rằng nghiến lợi.
Được lắm! Chồng với chả con! Diệp Lục Bắc, anh cứ ở đấy cho tôi!