Giang Niên không ngờ Cầm Du lại có thể mang thai. Chỉ sau mấy tháng hai người ly hôn thôi, cô đã có người mới rồi?
Còn Cầm Du đương nhiên không quan tâm gì đến Giang Niên. Cô chỉ hờ hững mà đáp lại anh ta.
- Giờ cuộc sống của tôi thế nào cũng không cần anh quan tâm đâu. Tôi hiện sống rất tốt, còn tốt hơn khi ở bên anh!
Nói xong, cô quay sang ra hiệu cho đội cứu hộ đưa Giang Niên đi. Cô chẳng quan tâm anh ta có tuyệt vọng hay không, có điều cô chắc chắn duyên phận của hai người đến đây chấm dứt rồi. Tốt nhất sau này ít mặt mặt lại nếu không sẽ xảy ra loại chuyện không hay.
Lúc Cầm Du quay người lại, cô Diệp Lục Bắc đang nở nụ cười tươi với mình. Tuy nhiên, cô vẫn không quen hắn cười cho lắm. Dù chẳng biết hắn đang cười cái gì.
Đột nhiên, Diệp Lục Bắc vươn tay ôm lấy cô vào lòng, thâm tình nói.
- Cầm Du… Tôi cứ tưởng em sẽ bỏ tôi…
- Bỏ cái gì? Anh không định tin tôi à?
- Không, tôi tin em nên tôi mới im lặng.
Có vẻ như sau khi nghe được Cầm Du nói với Giang Niên những lời đó thì Diệp Lục Bắc vui đến nỗi không ngậm được miệng. Hắn cứ tưởng Cầm Du đến tận đây là vì quan tâm tới Giang Niên. Nhưng không phải như vậy. Trên đường đi, không biết hắn phải từ bỏ và đấu tranh bao nhiêu lần. Hắn thật sự không muốn cô gặp lại Gian Niên một chút nào. Hiện tại, hai người họ đã ly hôn. Không phải riêng hắn, bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ rất khó chịu khi vợ mình qua lại với chồng cũ.
Vẫn may, Cầm Du chưa từng làm cho hắn thất vọng.
***
Hôn lễ của Cầm Du và Diệp Lục Bắc đã gần đến ngày. Chính vì thế mà Cầm Du rất bận để giải quyết công việc nhanh nhất có thể. Mỗi lần cô về nhà muộn là mẹ cô lại gào ầm ĩ lên nói là không biết chăm sóc sức khỏe, không biết chăm sóc cho em bé trong bụng. Cầm Du biết là mẹ lo lắng cho cô, tuy nhiên cô phải sắp xếp công việc để nghỉ dài ngày chuẩn bị cho hôn lễ nữa.
Vì để mẹ không cằn nhằn, cô đã liên lạc với Diệp Lục Bắc rồi bảo hắn đưa về. Khi nào mẹ cô hỏi, cô sẽ nói rằng là đi ăn cùng hắn.
Thật không ngờ, mẹ cô cứ mỗi lần thấy con rể Diệp là mặt mày cứ hớn hở, thái độ thay đổi chóng mặt khiến cho cô không kịp trở tay. Cứ như vậy, chẳng biết cô đã trở thành con ghẻ lúc nào không hay.
- Con rể Diệp, sau này nhờ con để ý đến Cầm Du giúp mẹ. Con bé trông thế thôi nhưng yếu kém mọi mặt lắm.
- Dạ vâng.
Trước mặt mẹ vợ tương lai, Diệp Lục Bắc lúc nào cũng tỏ ra vô cùng lễ phép. Mặc dù vậy, nhưng khi ở trước mặt của Cầm Du thì hắn vẫn rất cẩn thận.
Nói chung là về phía gia đình của cô thì có vẻ như Diệp Lục Bắc nói thẳng ra là không ngóc đầu lên nổi. Nhìn hình ảnh ba cô thì sẽ biết. Trước đây ông uy vũ bao nhiêu, thì sau khi lấy mẹ cô thì bị đàn áp bấy nhiêu. Thậm chí, mẹ cô còn chưa từng vào bếp nấu cơm một bữa nào.
Thực ra thì ba cô yêu mẹ cô nên mới làm mọi việc như vậy. Suy cho cùng thì đó cũng chẳng phải vấn đề lớn lao gì. Từ năm đó đến tận bây giờ thì ba mẹ cô vẫn sống rất hạnh phúc. Dù đôi lúc xích mích nhưng cuối cùng người xin lỗi đầu tiên vẫn là ba của cô.
Đợi cho ba mẹ vào nhà trước, Cầm Du ở lại tiễn Diệp Lục Bắc ra về. Chợt cô nhớ ra vấn đề gì đó, liền thông báo với hắn.
- Bác sĩ có gọi cho tôi nói là ngày mai đến ngày tái khám.
- Sáng mai đúng không?
Diệp Lục Bắc hỏi.
- Ừm. Tôi nói với anh trước một tiếng. Nếu anh bận thì tôi sẽ đi một mình.
Ngày mai, theo như trợ lý báo cáo thì Diệp Lục Bắc có một cuộc họp rất quan trọng. Nhưng hắn không yên tâm khi để cho Cầm Du đi một mình được. Vì thế, suy khi suy nghĩ một lúc thì Diệp Lục Bắc nói.
- Được rồi, mai tôi qua đón em.
- Mà… Anh có thật là là rảnh không? Chứ tôi không muốn vì tôi mà anh bỏ lỡ công việc quan trọng của anh đâu.
- Không sao, tôi rảnh mà. Em không cần lo lắng.
Cầm Du thấy Diệp Lục Bắc đã nói vậy thì cũng chỉ biết vậy thôi.
Sáng hôm sau, khi cô vừa mới bước ra khỏi cổng thì Diệp Lục Bắc đã có mặt ở đấy rồi. Điều đầu tiên khi trông thấy cô, hắn hỏi đúng 1 câu là cô ăn sáng chưa. Chỉ một câu nói đơn giản thôi cũng khiến cho trái tim của Cầm Du lúc này rung rinh rồi.
Hai người đến bệnh viện, hẹn gặp vị bác sĩ quen rồi bắt đầu tiến hành hàng loạt các bước kiểm tra tổng thể.
Trong khi ngồi đợi kết quả, Cầm Du lại bắt gặp Diệp Hải Lâm đang đưa Lý Tiểu Mân đến tái khám.
Cô cảm thấy cô và Lý Tiểu Mân thật sự rất có duyên. Đi đâu cũng gặp nhau, thậm chí đến cả bệnh viện cũng có thể đụng chạm cái mặt nhau cho được.
Cầm Du vốn chẳng ưa gì cô ta nên mới làm lơ đi. Thật không ngờ, Lý Tiểu Mân sau khi phát hiện ra Cầm Du ở đây thì bước đến. Cái bụng cô ta hiện tại đã khá là lớn, cũng 1 vài tháng nữa là sinh đến nơi rồi.
- Chị dâu đó hả? Hôm nay chị cũng đến đây siêu âm sao?
- Liên quan đến cô à?
- Không, em chỉ muốn quan tâm chị một chút thôi. Dù sao thì sắp tới chúng ta cũng chung một nhà mà.
Cầm Du nhếch miệng, hướng ánh mắt hờ hững nhìn Lý Tiểu Mân mà nói.
- Chung nhà thì sao? Tôi không thích sự quan tâm của cô.
- Vậy à? Nghe nói hôm nay chị đi siêu âm đúng không? Chắc là một tiểu công chúa đấy nhỉ? Vậy là con trai tôi sắp sửa có chị rồi…
Câu nói của Lý Tiểu Mân mỉa mai đến nỗi Cầm Du nghe rất chướng tai. Cô không biết rằng Lý Tiểu Mân đang rất hào hứng vì đứa con trong bụng cô ta. Tuy chưa siêu âm những Lý Tiểu Mân cũng biết đứa bé mà cô ta đang mang sẽ trở thành người thừa kế của Diệp Gia sau này. Dù sao thì Diệp Lục Bắc cũng chỉ là con riêng, không sinh ra được con trai thì địa vị của cô ta sẽ chẳng thể nào thay đổi.
Bởi vậy người ta mới nói, mẹ quý nhờ con là chẳng sai.
Cầm Du nở nụ cười nhạt, nhìn chằm Lý Tiểu Mân.
- Cô đang ở thời kỳ phong kiến à? Ảo tưởng vừa thôi kẻo ngã đau đấy!