• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi trở về Diệp Gia, Cầm Du ngày nào cũng đợi tin tức từ Diệp Lục Bắc. Nhưng càng chờ đợi, càng khiến cô thêm tuyệt vọng hơn.

Không chỉ có mỗi cô, mà ngay cả Tố Niệm cũng đau khổ không kém. Từ trước đến nay bà yêu quý Diệp Lục Bắc ra sao, ai cũng biết. Đối với sự mất tích này của con trai, người làm mẹ như bà đau đớn hơn bao nhiêu phần.

Cầm Du được tất cả các bác sĩ và chuyên gia dinh dưỡng mà ông cụ Diệp mời về chăm sóc rất chu đáo. Những tháng cuối cùng mang bầu của cô rất được chú trọng.

Điều mà cô vẫn không thể nào chấp nhận nổi chính là gần đến ngày sinh rồi mà Diệp Lục Bắc vẫn không có chút tin tức gì cả. Cô đã từng tưởng tượng ra cảnh hai người sẽ hạnh phúc đón chào cục cưng ra đời. Tuy vậy nhưng sự thật thì lúc nào cũng phũ phàng như thế.


Suy cho cùng, Cầm Du cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi. Cô rất sợ đau khi sinh, cô cũng rất cần Diệp Lục Bắc ở bên cạnh cô...

Hôm đó là ông cụ Diệp cho gọi tất cả thành viên trong gia đình tụ họp lại. Những chuyện gì xảy ra ông  cũng đã lường trước được rồi. Chính vì thế ông đã có một quyết định khiến ai nấy cũng kinh ngạc không thôi.

- Về chuyện của Lục Bắc, ta đã cho người tìm kiếm rồi. Do thằng bé mất tích nên công ty hiện tại rất cần người điều hành quản lý. Như mấy đứa cũng biết, ba của mấy đứa đang bận xử lý vụ việc bên Pháp. Hải Lâm thì đang ở trong tù... Trong thời gian này cho đến khi tìm thấy Lục Bắc...

Dừng một lúc, Diệp lão gia nhìn về phía của Diệp Lục Nam rồi nói.

- Lục Nam, cháu đảm nhiệm vị trí của em trai cháu đi. Nếu không biết cái gì cứ hỏi Nguyên Anh, tên đó là trợ lý thân tín của ta, cũng đang làm cho Lục Bắc, rất thông thuộc mọi thứ.

Quyết định này của ông cụ Diệp không phải một sớm một chiều mà quyết định. Ông đã phải rất đắn đo suy nghĩ trong thời gian qua. Công ty không thể thiếu người quản lý, mà hiện tại vẫn chưa có tin tức gì của Diệp Lục Bắc cả. Điều này khiến ông cụ Diệp vô cùng khó khăn khi đưa ra quyết định này.

Trong thâm tâm của ông thì Diệp Lục Bắc luôn là đứa cháu trai ông tâm đắc nhất. Đây chỉ là cách giải quyết tạm thời thôi. Chỉ cần tìm thấy Lục Bắc trở về, mọi chuyện sẽ được giải quyết ngay.

Tiêu Nghi Hân sau khi nghe tin này thì vui đến nỗi như mở hội. Nếu như chồng cô ta tiếp quản công ty, nếu như Diệp Lục Bắc không thể trở về nữa thì khả năng cao cô ta sẽ trở thành nữ chủ nhân tương lai hay sao?

Trong khi Tiêu Nghi Hân đang vui vẻ suy nghĩ thì Cầm Du lập tức đứng dậy phản đối ngay.

- Chừng nào không có tin tức của Lục Bắc, cháu sẽ không chấp nhận bất cứ ai thay thế vị trí của chồng cháu cả!

- Cầm Du, đây chỉ là phương án tạm thời thôi. Ta biết cháu rất đau lòng trong suốt thời gian này. Nhưng cháu phải biết ta luôn lấy đại cục làm trọng. Vì vậy, ta để Lục Nam quản lý đều có lý do của nó.

Thấy Cầm Du không đồng ý, Tiêu Nghi Hân bắt đầu châm chọc vào.

- Em dâu, chẳng lẽ em luyến tiếc sợ rằng sẽ mất đi vị trí nữ chủ nhân của Diệp Gia sao? Em yên tâm, chồng chị chỉ là thay chồng em quản lý tạm thời thôi mà.

- Đây là chỗ mà chị có thể lên tiếng sao? Tôi đang nói chuyện với ông nội, không phải với chị!

Tiêu Nghi Hân định nói gì đó thì tay cô ta lập tức bị Diệp Lục Nam nắm chặt lấy cảnh cáo.

Tố Niệm thấy Cầm Du vẫn chưa nguôi, bà liền lên tiếng.

- Cầm Du à, mẹ biết chuyện này đối với con rất khó chấp nhận. Nhưng dù sao Lục Nam và Lục Bắc cũng là anh em song sinh, đều là người nhà mình cả, con đừng nghĩ nhiều.

Đương nhiên là cô phải lo lắng rồi. Nếu như tất cả đều là người nhà thì cô cũng chẳng phải phản đối. Bất giác, Cầm Du nhìn về phía của Diệp Lục Nam, anh ta cũng ngẩng lên nhìn cô. Nhưng ánh mắt của Cầm Du nhìn anh ta bằng sự chán ghét hiện rõ ràng.

Chính vì thế, Diệp Lục Nam định lên tiếng từ chối muốn theo ý của Cầm Du nhưng Diệp lão gia đã đứng dậy rồi tuyên bố giải tán.

Cầm Du chẳng còn gì để nói cả. Đợi cho mọi người đi hết, cô mới khó khăn từ từ đứng dậy. Bụng cô lớn hơn trước rất nhiều nên giờ đi lại cũng khó khăn hơn. Diệp Lục Nam chần chừ mãi mới đi đến chỗ của Cầm Du, anh muốn giải thích cho cô hiểu rằng anh không có ý cướp bất cứ cái gì của Diệp Lục Bắc cả.

- Cầm Du, chuyện ông nội nói anh hoàn toàn bất ngờ. Anh… Không phải muốn như vậy đâu…

Hiện tại cho dù Diệp Lục Nam có nói bất cứ cái gì thì trong mắt của Cầm Du anh ngày càng không còn chút đáng tin cậy gì cả. Cô nhìn Lục Diệp Nam, hình tượng trước kia của anh trong trí nhớ của cô đã sụp đổ hoàn toàn rồi.

Hôm ở trạm xá, vốn dĩ Cầm Du đã tỉnh lại từ lâu. Chỉ co điều cơ thể cô yếu nên tạm thời vẫn bất động. Cô đã nghe thấy Diệp Lục Nam và Tiêu Nghi Hân cãi nhau. Thậm chí, cô còn thấy anh tát Tiêu Nghi Hân nữa. Cầm Du chưa từng thấy bộ dạng đáng sợ đó của anh. Trong mắt cô, từ trước đến nay anh luôn là người ấm áp, dịu dàng. Vậy mà giờ đây anh đã thay đổi rồi.

Dù cho năm đó cô bị mất trí nhớ đi chăng nữa thì lựa chọn chung sống với Tiêu Nghi Hân chính là quyết định của anh. Giờ anh lại nói anh hối hận, thậm chí tát cô ta trong khi cô ta còn đang mang thai. Cầm Du chẳng thương xót gì cho Tiêu Nghi Hân cả nhưng vói thái độ đó của Diệp Lục Nam khiến cô không thể nào chấp nhận nổi.


- Diệp Lục Nam, tôi không quan tâm đấy có phải điều anh muốn hay không. Cuộc sống của anh cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả. Chính vì vậy, anh tránh xa tôi ra! Bây giờ tôi thật sự rất không muốn nhìn thấy anh!


- Vì sao chứ? Rốt cuộc anh có điểm nào không bằng Lục Diệp Bắc? Cầm Du, bao năm nay anh vẫn yêu em như vậy… Vì sao em lại có thể…


Khóe miệng của Cầm Du hơi cong lên.


- Yêu? Nếu yêu tôi thì ngay từ đầu anh đã không chọn Tiêu Nghi Hân rồi. Điều mà anh không thể bằng chồng tôi chính là từ đầu đến cuối anh ấy chỉ yêu mình tôi, chưa từng khiến cho tôi thất vọng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK