Vị cảnh sát thông báo với Lý Tiểu Mân. Khi cô ta còn không biết trả lời ra sao thì Giang Niên tiến lên, cười hòa nhã.
- Vậy phiền các anh rồi.
Người cảnh sát kia chỉ gật đầu một cái rồi quay người rời đi.
Ngay sau khi Cầm Du bị tai nạn thì quản gia đã vội vàng gọi cho cảnh sát đến xem camera. Tất cả mọi bằng chứng đều chĩa vào người của Lý Tiểu Mân.
Theo như tình hình hiện tại thì Cầm Du không thể đến tòa án hoàn tất thủ tục ly hôn được. Không những thế mà Lý Tiểu Mân sẽ bị kiện vì tội cố ý giết người. Cô ta sợ đến nỗi chân tay run rẩy, Giang Niên thấy vậy thì vội vàng ôm lấy cô ta vào lòng, nhưng miệng lại buông ra một lời trách cứ.
- Lúc đó, phải chi em đợi thêm một lúc nữa có phải hơn không? Giờ Cầm Du không những gặp tai nạn mà em còn chuẩn bị nhận đơn kiện của cô ta nữa kìa.
Trong khi bản thân đang vô cùng sợ hãi lại nghe được những lời này của Giang Niên, Lý Tiểu Mân lập tức cau mày, đẩy hắn ra đáp trả.
- Em làm vậy không phải vì anh hay sao?
- Nhưng em không nghĩ đến con sao? Nếu như Cầm Du không bị tai nạn thì người đó chắc chắn chính là em đấy! Sao em lại có thể khiến cho con mình gặp nguy hiểm như vậy chứ?
Bấy giờ, Lý Tiểu Mân mới ngớ người ra. Cô ta chưa từng thấy Giang Niên tức giận như vậy. Thế mà cô ta lại bị cơn giận làm cho đầu óc mất khôn. Sở dĩ Giang Niên đối tốt với cô ta hiện tại cũng vì cô ta đang mang thai. Nếu như không còn đứa bé nữa thì chắc chắn cô ta sẽ chẳng là gì đối với hắn cả. Biết bản thân đã không suy nghĩ thấu đáo, Lý Tiểu Mân vội vàng ôm lấy bụng, giả vờ bị đau. Quả nhiên, Giang Niên bị hành động này của cô ta làm cho lo lắng không thôi.
- Em có sao không?
- Giang Niên, em biết em sai rồi… Anh đừng giận nữa được không?
- Anh không giận em…
- Anh nhất định phải giúp em… Em và con không thể ngồi tù được…
- Yên tâm, anh nhất định sẽ nghĩ ra cách.
***
Cùng lúc đó, trong phòng bệnh của Cầm Du.
Cô nằm trên giường, chân tay đã được băng bó cẩn thận. Mặc dù bản thân đã tỉnh lại nhưng cô lại đặc biệt căn dặn bác sĩ phải giữ kín bí mật. Nhìn cánh tay trái được băng bó kín mít, Cầm Du cảm thấy vô cùng hài lòng. Thời khắc đó, chính Lý Tiểu Mân muốn tự ngã để cô mang cái tội danh hại cô ta sảy thai. Nhưng làm sao cô có thể để cho cô ta được toại nguyện được chứ. Để bản thân chịu thiệt một chút, kết quả sẽ thu về rất lớn.
Như vậy, cô sẽ càng có bằng chứng là Giang Niên và Lý Tiểu Mân ngoại tình, vừa khiến hai người họ nôn ra một số tiền lớn bồi thường thiệt hại cho cô.
Quản gia mở cửa, từ ngoài đi vào rồi thông báo.
- Phu nhân, mọi thứ tôi đã sắp xếp xong. Cảnh sát cũng đã có mặt canh giữ bên ngoài, không để cho Giang tổng và cô Lý Tiểu Mân đó được vào đây.
- Được rồi, cảm ơn ông.
- Đây là nghĩa vụ của tôi thưa phu nhân.
Tâm trạng của Cầm Du lúc này rất thoải mái. Cô lấy điện thoại của mình, chụp những thương tích trên người rồi gửi cho ba mẹ chồng hiện đang ở nước ngoài. Kỳ thật, ba mẹ chồng của cô rất tốt, nhưng không may lại họ lại sinh ra một đứa con trai tồi như Giang Niên. Dù cô không muốn khiến họ tổn thương nhưng cô cũng không thể lừa dối họ mãi. Cũng đã đến lúc lúc để họ biết được sự thật này rồi.
Nhắn tin xong, Cầm Du đưa mắt nhìn lên trên trần nhà, suy nghĩ linh linh.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên cửa phòng mở ra. Một cô gái lạ mặt hốt hoảng chạy vào. Đi theo sau còn có một người đàn ông mặc vest đen rất lịch thiệp. Cầm Du tưởng họ đã đi nhầm phòng bệnh nên cô đã vội bậy người dậy.
Cô gái kia có một mái tóc xoăn theo kiểu Tây vàng óng. Gương mặt rất dễ thương, nhìn qua cũng thấy rất nhỏ tuổi. Còn người đàn ông kia thì trông chững chạc hơn. Toàn thân anh ta tỏa ra một khí chất khiến người ta cảm thấy rất áp lực. Đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách của anh ta. Khi Cầm Du vô tình chạm phải thì giật mình, theo bản năng sợ hãi quay mặt đi.
Người đàn ông nhìn thương thế trên người Cầm Du rồi giơ tay đặt lên vai của cô gái tóc vàng kia nói.
- Lại đua xe khiến người ta nhập viện?
Ban đầu Cầm Du tính định nói, nhưng khi nghe thấy giọng nói của người đàn ông thì bất giấc cô không thể nói ra một lời nào nữa. Nhưng cô chợt nhận ra là, cái tên này có gì đâu mà khiến cô sợ thế nhỉ?
Cô gái tóc vàng bĩu môi, hai mắt long lanh tỏ ra vô tội.
- Em thề là em không có lái xe. Là tài xế gây ra…
- Vậy sao lúc anh hỏi thì lại chạy trốn?
- Em… Xin lỗi… Nhưng cũng tại vì anh đáng sợ quá…
Nói đến đây, cô gái tóc vàng kia vội chạy đến bên của Cầm Du, nắm lấy hai tay của cô mà thành khẩn.
- Chị à, em thực sự xin lỗi. Lúc đó em không nên kêu tài xế chạy nhanh hơn… Khiến chị bị đâm… Em thật sự không cố ý đâu…
À, thì ra là chủ của chiếc xe đâm cô. Thực ra thì chuyện này không có liên quan gì đến cô bé này cả. Chỉ là vô tình mới đụng phải nhau thôi. Vậy nên Cầm Du đã nở nụ cười tươi hòa nhã.
- Không có gì đâu. Chị không trách em.
Cô gái tóc vàng nghe vậy thì hòn đá trong lòng như được trút bỏ. Đến khi cô gái ngẩng đầu lên thì ngây ngốc bởi nhan sắc xinh đẹp của Cầm Du. Càng nhìn gần, cái chị gái này thực sự rất xinh đẹp.
Chính vì bị cô hút hồn, nên trong lúc vô thức, cô gái tóc vàng đã buột miệng nói.
- Chị xinh đẹp quá! Hay chị làm chị dâu em đi. Anh trai em tuy được cái vẻ ngoài thôi nhưng vẫn đang ế chị ạ.