• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy mẹ đang đến gần, Diệp Lục Bắc vội quay người lại lấy lưng mình che chắn cho Cầm Du.

Tố Niệm thấy phía sau lưng của con trai có ai đó, định tiến đến thì Diệp Lục Bắc nhanh chóng lên tiếng ngăn bà lại.

- Mẹ vào trước đi, con có xử lý chuyện một chút rồi vào ngay.

- Phía sau lưng con có phải là một cô gái không?

Từ trước đến nay, Tố Niệm chưa từng có con trai của bà đứng nói chuyện với một người phụ nữ nào ở nơi riêng lẻ như vậy. Bà vốn cứ nghĩ con trai có vấn đề về giới tính. Tuy bà không cổ hủ lắm về chuyện đó nhưng dù sao con trai bà cũng là đứa cháu mà ông nội kỳ vọng. Nên bà mới khuyên con trai bà nên tìm đối tượng kết hôn thích hợp. Vậy mà bao năm nay bà chưa thấy có động tĩnh gì cả.


Cầm Du nghe thấy người phụ nữ kia định tiến lên thì xấu hổ đến nỗi úp hẳn mặt vào lưng của Diệp Lục Bắc. Chỉ biết hắn hơi nhíu mày rồi đưa tay chắn ngang không cho mẹ mình bước tiếp nữa.

- Đây là bạn gái của con. Cô ấy hiện tại chưa có sự chuẩn bị để có thể gặp mẹ. Vì vậy mẹ đợi mấy hôm nữa đi.

Tố Niệm đưa mắt liếc qua một cái rồi nở nụ cười tươi vỗ vỗ vai của con trai.

- Vậy mẹ vào trước. Mấy hôm nữa nhớ dẫn con bé đến chỗ mẹ chơi đấy.

Bà quay sang nói với Cầm Du đang nấp sau lưng của Diệp Lục Bắc rồi nhẹ nhàng nói.

- Lần sau gặp cháu nhé. Bắc Bắc nhà cô nếu bắt nạt cháu thì cháu cứ nó với cô.

Thấy mẹ của Diệp Lục Bắc vẫn chưa đi, Cầm Du đành bất đắc dĩ vâng dạ một câu. Nghe được câu này, Tố Niệm mới yên tâm trở lại chỗ bàn ăn đã được đặt trước.

Mọi chuyện có vẻ ổn thỏa rồi, Cầm Du định nhân lúc Diệp Lục Bắc không chú ý liền lén bỏ trốn. Ai ngờ hắn quay người lại, một mạch nắm chặt lấy cổ tay của cô.

- Cô Cầm, cô định giải thích sao về cái tát vừa rồi đây?

- Tôi… Không biết… Tôi thành thật xin lỗi anh…

Cầm Du thấy bản thân vừa nãy quá nóng vội. Đối với cô thì chuyện của Giang Niên đã khiến cô bị hằn một vết thương lớn ở trong lòng rồi. Chính vì thế, sau khi chứng khiến Diệp Lục Bắc ôm ấp người phụ nữ khác thì cô lại không kìm nén được bản thân mình. Thật sự, Cầm Du cảm thấy bản thân hiện tại thật mất mặt… Cô xấu hổ đến nỗi không dám nhìn thẳng vào mắt của Diệp Lục Bắc nữa…

- Tôi sống đến từng này tuổi, chưa từng bị phụ nữ tát cho như vậy!

- Tôi…

- Được rồi! Hiện tại tôi đang bận việc. Món nợ này, tôi sẽ tính toán với cô sau!

Chỉ biết Diệp Lục Bắc từ từ buông tay của Cầm Du ra rồi rời đi. Cầm Du cũng chẳng thể ở lại nữa. Cô đi vào nhà vệ sinh xử lý qua cái váy rồi trở lại với đồng nghiệp tiếp tục dùng bữa. Sau khi ăn ở nhà hàng, Cầm Du lại bị đồng nghiệp lôi đến quán Bar uống rượu. Cô muốn từ chối nhưng mấy người này rất dai, phải kéo bằng được cô đến Bar thì thôi.

Cả ngày mệt mỏi, Cầm Du cảm thấy bản thân thật sự chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thôi. Chẳng hiểu vì sao mấy người kia có thể vui vẻ đến như vậy. Mới có uống được mấy ly mà Cầm Du thấy đầu óc lâng lâng. Cô khó chịu liền đứng dậy muốn đi ra ngoài cho đầu óc thoải mái một chút.

Nhưng ai ngờ vừa đi ra ngoài đã đụng trúng vào một người đàn ông.

Cô cảm thấy bản thân hôm nay thật sự là số chó xui xẻo. Hết chọc nhầm vào ổ kiến lửa Diệp Lục Bắc, bây giờ lại đụng trúng người ta nữa. Thấy đối phương giơ tay ra, Cầm Du tưởng anh ta sẽ đánh mình nên cúi đầu lại rối rít xin lỗi.

- Tôi xin lỗi, tôi không cố ý đụng trúng anh đâu…

- Cầm Du? Là anh.

Cái giọng nói quen thuộc này khiến cho cô chú ý. Cô từ từ ngẩng đầu lên, nheo mắt lại nhìn người đàn ông phía trước. Đột nhiên Cầm Du bật cười lớn, có vẻ như rượu đã quá ngấm khiến cô tưởng rằng bản thân đang gặp ảo giác. Cô đưa tay lên, chỉ tay vào ngực người đàn ông rồi nói.

- Giang Niên, lại là anh! Anh nói anh ghét tôi mà còn xuất hiện trước mặt tôi làm cái gì? Sao không về với cô tình nhân yếu đuối kia của anh đi!

Giang Niên không nói gì cả. Thấy Cầm Du nghiêng ngả, lảo đảo thì định đỡ lấy cô.

Ngày hôm đó, hắn vốn không tin tưởng lời nói của Cầm Du hẳn nên đã đến bệnh viện kiểm tra lại. Kết quả… Vẫn không thể nào thay đổi được. Hắn biết trước đây hắn đã đặt cái tôi quá cao mới dẫn đến kết cục hai người như vậy. Giờ hắn đã hối hận… Liệu có muộn quá không?

Nghĩ đến đây, Giang Niên nhân lúc Cầm Du không tỉnh táo mà ôm lấy cô vào lòng. Cô càng vùng vẫy thì hắn lại càng ôm chặt hơn.

- Cầm Du, chuyện trước đây. Thực xin lỗi em.

- Buông tôi ra! Tôi muốn về nhà!

- Được, anh đưa em về. Em đang say, đi một mình rất nguy hiểm.

Nếu như hiện tại Cầm Du mà còn tỉnh táo thì không biết cô đã tăng sông tát cho Giang Niên mấy cái tát từ lâu rồi.


Giang Niên đỡ lấy Cầm Du ra đến cửa thì bị một chiếc xe đen từ đâu xuất hiện chặn lại.


Cửa xe mở ra, Diệp Lục Bắc từ trên xe bước xuống, sắc mặt không chút biểu cảm, đi đến nắm lấy tay của Cầm Du kéo về phía của mình.


Hắn nhìn Giang Niên, lộ rõ ý tứ cảnh cáo.


- Cô ấy, không cần anh đưa về!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK