Diệp Hải Lâm nổi khùng muốn lao đến.
Nhưng rất nhanh sau đó anh ta bị Diệp Lục Bắc giữ chặt tay lại. Diệp Lục Bắc không hề cho Diệp Hải Lâm cơ hội đến gần Cầm Du.
Lý Tiểu Mân tức đến nỗi không làm gì được. Cô ta vì mới sinh nên vết thương vẫn còn rất đau, căn bản là không thể ngồi dậy được. Có điều, Lý Tiểu Mân không ngờ rằng câu nói tiếp theo của Cầm Du lại khiến cho cô ta chết sững.
- Nhắc mới nhớ, Lục Bắc vì muốn bảo vệ an toàn cho tôi nên đã lén nắp một chiếc camera riêng ở trong phòng. Chắc bây giờ nó vẫn hoạt động tốt.
Quả nhiên, chỉ cần Cầm Du ra tay thì Lý Tiểu Mân chẳng còn đường nào chối cãi.
Thực ra thì chẳng có ai bỏ thuốc gì hết. Cốc nước Lý Tiểu Mân uống cũng chỉ là một cốc nước bình thường mà thôi. Nhưng sau khi ra khỏi phòng, Lý Tiểu Mân mới uống một viên thuốc lạ mới khiến cho cô ta sinh non.
Ngay lập tức, Lý Tiểu Mân suy nghĩ lại. Cô ta hướng về phía của Diệp lão gia mà nói.
- Ông… Cháu nhớ ra rồi… Thực ra là trước khi uống nước của chị dâu, cháu hình như đã ăn một số đồ khác nữa. Chắc do cháu không biết nên ăn mấy món sung khắc nhau mới bị vậy.
- Vậy cháu chắc chắn không phải do chị dâu cháu gây ra chứ?
- Dạ vâng ạ. Chắc do mới sinh nên cháu bị căng thẳng, nhất thời hồ đồ đổi lỗi cho chị dâu mà thôi.
- Được rồi, cố gắng nghỉ ngơi cho tốt.
Cầm Du thật sự thán phục trước sự đổi trắng thay đen của Lý Tiểu Mân. Thực ra thì chẳng có cái camera nào hết. Là do Cầm Du cố ý nói như vậy để khiến cho Lý Tiểu Mân lòi cái đuôi ra.
Cuối cùng, Lý Tiểu Mân từ từ vươn tay, muốn nắm lấy tay của Cầm Du mà làm ra cái bộ mặt rất ăn năn.
- Chị dâu, em thật sự xin lỗi chị… Chị có thể tha thứ cho em không?
Đương nhiên là còn lâu Cầm Du mới có thể tha thứ cho Lý Tiểu Mân. Có điều, trước mặt người nhà chồng, cô không thể vô lễ mà nói thẳng ra như vậy được. Lý Tiểu Mẫn và cô đã có ân oán từ trước. Cô ta vừa cướp chồng cô, hại cuộc hôn nhân của cô đổ vỡ. Bây giờ hết năm lần bảy lượt muốn hại cô.
Nhất định, cô sẽ không thể bỏ qua cho cô ta được!
Tuy ghét cay ghét đắng sự giả tạo của Lý Tiểu Mân nhưng Cầm Du vẫn làm ra bộ mặt không hề có chuyện gì. Cô để cho Lý Tiểu Mân nắm tay mình, nói một câu ám chỉ.
- Không sao đâu. Sau này chúng ta sống chung, còn nhiều cơ hội tìm hiểu nhau mà!
Tố Niệm thấy mọi chuyện cũng đã êm xuôi xuống thì thở nhẹ một cái. Bà bước đến vỗ nhẹ lên vai Cầm Du rồi nói.
- Chắc con cũng mệt rồi. Lục Bắc, đưa con bé về nghỉ ngơi đi.
Sau khi từ phòng của Lý Tiểu Mân về, Cầm Du cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Diệp Lục Bắc thấy cô như thế thì lo lắng, cúi xuống ôm lấy cô bế lên giường bệnh luôn.
Hắn rất cẩn thận, từng động tác cũng rất nhẹ nhàng để Cầm Du không thấy khó chịu.
- Lục Bắc… Em không thích Lý Tiểu Mân đó!
- Ừ, anh sẽ cho người giải quyết cô ta cho em.
- Ý em là từ giờ anh tránh xa cô ta ra để em còn xử lý cô ta.
Diệp Lục Bắc ngẩn người một lúc. Sau đó nhìn Cầm Du mà cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô. Tay của hắn chạm vào cái bụng hơi nhô ra một chút của Cầm Du, cảm nhận đứa bé trong bụng cô.
- Anh sẽ thường xuyên đến đây, chăm sóc cho em và cục cưng. Vết thương ở đầu, rồi ở mắt của em nữa. Chịu khó ở lại bệnh viện dưỡng thương. Nếu buồn chán, khi nào anh xong việc thì anh sẽ đưa em đi dạo.
Vậy là kể từ hôm đó, Diệp Lục Bắc đã thực hiện y hệt lời hắn nói. Trong thời kỳ Cầm Du ở lại bệnh viện, ngày nào hắn cũng đến chăm sóc và đưa cô đi dạo. Để đảm bảo an toàn cho cô, Diệp Lục Bắc còn rất cẩn thận để người ở lại canh giữ bên ngoài phòng bệnh cho cô. Nếu như không phải bác sĩ quen, hoặc bác sĩ đeo thẻ được xác minh thì bất cứ ai cũng không được phép đi vào.
Còn một ngày nữa là Cầm Du có thể tháo băng mắt. Cô ngồi trên giường bệnh, mở nhạc nhẹ muốn để tâm trạng thoải mái.
Ba mẹ Cầm sáng nào cũng đến sớm thăm Cầm Du. Nhìn con gái trên giường với bộ dạng như vậy, ba Cầm xót đến nỗi lúc nào cũng suýt bật khóc. Ông nắm lấy tay của con gái, giọng nói có chút khàn khàn.
- Cầm Du, con đau lắm đúng không? Ba biết con rất mệt mỏi… Nhưng đừng kìm nén nữa. Sau này, có Lục Bắc bên cạnh con rồi…
- Ba, con không sao đâu. Con gái của ba, không có yếu đuối như vậy.
- Ba biết. Nhưng trong mắt ba, lúc nào con cũng là tiểu công chúa bé bỏng.
Cầm Du lập tức phì cười.
Ba của cô lúc nào cũng lo lắng thái quá như thế. Chẳng bù cho mẹ cô một chút nào. Đáng lẽ ra, hai người họ nên tráo đổi tính cách với nhau thì đúng hơn.
Ba mẹ của cô ở lại được buổi sáng thôi nên khi họ trở về cô lại cảm thấy rất buồn chán. Chính vì thế, cô quyết định nằm ngủ đến khi Diệp Lục Bắc đến thì thôi.
Cầm Du nằm trên giường bệnh, giấc ngủ không được tốt, cứ mê man nửa tỉnh nửa mơ.
Đột nhiên cô nghe thấy tiếng mở cửa. Cứ tưởng Diệp Lục Bắc đến, Cầm Du vội bật dậy, vẻ mặt vô cùng cao hứng.
- Lục Bắc, anh về rồi đấy à?
Nhưng đối phương không có trả lời.
Cầm Du bắt đầu cảm thấy nghi ngờ. Nhưng ngay sau đó, một bàn tay lành lạnh vươn đến chạm vào tay cô. Theo bản năng, Cầm Du lập tức rụt tay lại. Đối phương thấy sự né tránh của cô như vậy thì tiến tới. Chạm tay lên bên má của cô.
- Cầm Du… Là anh…
Giọng rất giống Diệp Lục Bắc… Nhưng vì sao cô lại thấy đó không đúng lắm. Cầm Du mất kiên nhẫn đành tháo băng bịt mắt của mình ra.
Mắt cô thấy khung cảnh trước mặt hơi mờ, cả gương mặt của người đàn ông kia nữa. Nhưng, gương mặt đó chính là Diệp Lục Bắc mà nhỉ?
Đối phương vừa xa lạ lại vừa thân thuộc khiến cô cảm thấy rất mông lung. Cho đến khi anh ta ôm lấy cô vào lòng, Cầm Du ngửi mùi hương trên người anh ta thì mới ý thức được anh ta không phải chồng cô.
Cô muốn đẩy cái người đàn ông này ra thì Diệp Lục Bắc đúng lúc đi vào phòng.
- Cầm Du!
Diệp Lục Bắc nhìn cảnh này thì tức đến nỗi máu sôi lên não. Mấy hôm trước hắn cho Giang Niên một trận rồi ném đi, cứ tưởng tên khốn đó lại quay trở lại đây làm phiền vợ hắn.
Cho đến khi Diệp Lục Bắc bước đến túm lấy cổ người đàn ông ra thì bị chấn động.
Người đàn ông trước mặt có gương mặt giống hệt với hắn…