Diệp Lục Bắc quay lại, nhìn ông cụ Diệp. Chỉ thấy ông nhìn hắn rồi gật đầu một cái.
Tất cả những người khác đang ngồi trên ghế đồng loạt đứng dậy. Chỉ có mỗi ông cụ Diệp là ngồi đó vẫn bình như chưa có chuyện gì xảy ra.
Diệp Hải Lâm và Lý Tiểu Mân chính là người kích động nhất. Ngay khi anh ta định lên tiếng phản đối thì ông cụ Diệp chợt giơ tay lên chặn lại lời nói của anh ta.
Ông cụ Diệp ra hiệu cho quản gia mời một luật sư đi vào rồi bắt đầu tuyên bố.
- Ta, Diệp Tôn sau khi chết thì toàn bộ quyền thừa kế sẽ để lại cho cháu trai Diệp Lục Bắc. Nếu như trong trường hợp cháu trai Diệp Lục Bắc của ta mà gặp chuyện gì thì toàn bộ tài sản sẽ sang tên cho Cầm Du và đứa bé trong bụng. Còn nữa, nếu như ngay cả Cầm Du và đứa bé trong bụng gặp nguy hiểm thì toàn bộ tài sản sẽ được quyên góp từ thiện!
Lời nói của ông cụ Diệp từng chữ một vang lên, luật sự bắt đầu ghi chép và ghi âm lại tất cả.
Diệp Lục Bắc ông ngờ ngày hôm nay ông nội lại đưa ra cái quyết định này.
Thực ra thì, ông cụ Diệp đã đưa ra quyết định này từ rất lâu rồi. Chỉ là ông chưa tìm được thời gian thích hợp mà thôi. Tất cả mọi người đều nghĩ rằng người có khả năng cao sẽ được ông cụ Diệp giao quyền thừa kế cho nhất chính là Diệp Hải Lâm. Nhưng sự thật không phải như vậy. Người mà ông cụ Diệp chọn lại chính là Diệp Lục Bắc.
Cả đời ông cụ Diệp gánh vác trên cương vị gia chủ Diệp Gia, ông thà quyên góp tài sản còn hơn để để cơ ngơi huy hoàng của mình rơi vào tay của một kẻ vô dụng.
- Ông nội! Tại sao chứ? Vì sao ông lại giao quyền thừa kế cho một đứa con riêng? Nó chỉ là đứa con với tình nhân của ba cháu thôi, nó được bước chân vào cái nhà này cũng là may mắn lắm rồi. Giờ đây ông còn tin tưởng nó đến vậy sao?
- Quyết định của ta chưa bao giờ sai. Hải Lâm, với cái tính cách nóng nảy này của cháu thì cũng chẳng làm được việc gì lớn lao đâu! Cái ta cần là một người giỏi, có thể đưa Diệp Gia ngày càng phát triển và lớn mạnh. Chứ không phải là một kẻ đưa cả gia tộc xuống dốc.
- Vậy ông tin một đứa con riêng có thể phát triển được nhà họ Diệp sao?
- Thì cứ chờ đi rồi cháu sẽ thấy.
Ngay khi Diệp Hải Lâm định nói gì đó thì Diệp Khải ông nhịn được mà đứng dậy nói.
- Hải Lâm, không được nói với ông nội như vậy!
- Ba thì biết cái gì chứ? Một đứa con riêng đã đủ rồi, giờ lại đem thêm 1 đứa nữa về. Ai mà biết được rằng ở bên ngoài tôi còn bao nhiêu anh chị em nữa? Tất cả cũng đều tại ba mà ra mà thôi!
Diệp Hải Lâm nói xong thì tức giận rời đi ngay. Lý Tiểu Mân thấy vậy liền vội vàng đuổi theo.
Có vẻ như ông cụ Diệp không quan tâm lắm, nên tiếp tục nói tiếp.
- Lục Bắc, hai vợ chồng cháu có thể chuyển đến tòa nhà của ta ở, không cần phải chuyển ra ngoài.
Tòa nhà mà ông cụ Diệp trong lời của ông cụ Diệp nói chính là tòa nhà cổ phía Đông bên kia. Phải đi qua hậu viên mới đến. Cả tòa nhà đó là một nơi rất yên tĩnh nên ngoại trừ ông cụ Diệp, quản gia và một số người hầu thân cận thì không một ai được phép đến đó ngoại trừ khi nào ông cho gọi.
Nếu như chuyển sang bên đó ở thì cũng tốt, nơi đó rất rộng mà chỉ có mỗi ông cụ Diệp sống, khá là tốt.
Cầm Du quay sang nhìn Diệp Lục Bắc, chỉ thấy hắn suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.
Vậy là hai vợ chồng của cô đã chính thức sang tòa dinh thự riêng của ông cụ Diệp. Quản gia đã lựa chọn một căn phòng có điều kiện ánh sáng và cảnh đẹp tốt nhất cho hai người rồi kêu người hầu đem đồ vào sắp xếp.
Khi bước chân vào tòa dinh thự này, Cầm Du cảm thấy rất thoải mái. Từng kiến trúc nơi đây mang cho cô một cảm giác rất cổ kính. Đặc biệt, mỗi ngày sẽ có hơn 10 người hầu đến dọn dẹp nên tất cả mọi thứ đều không dính một hạt bụi.
Ở đây được mấy ngày, Cầm Du muốn trở lại công ty làm việc. Có điều, Diệp Lục Bắc đã thay cô xin nghỉ. Cầm Du không đồng ý, cứ nhất quyết muốn đi làm.
Vậy là hai người lại cãi nhau. Trong cơn tức giận, Diệp Lục Bắc đã thu mua công ty của Cầm Du rồi bảo Giám Đốc để Cầm Du ở nhà làm việc.
Đối với hành động này của hắn, cô chỉ có thể vừa tức lại vừa buồn cười. Ngay ngày hôm sau, Diệp Lục Bắc đã dậy rất sớm, không đợi đầu bếp đến nấu bữa sáng mà tự tay hắn làm bữa sáng cho cô để xin lỗi.
Tuy nhiên, có vẻ như Cầm Du vẫn còn hơi giận. Diệp Lục Bắc đang định lên tiếng muốn chuộc lỗi nhưng cô lại nói trước.
- Lần sau còn cấm cản em thì đừng nhìn mặt em nữa. Đây là lần cuối!
Diệp Lục Bắc chỉ đợi câu này rồi đi đến ôm lấy cô.
Quả nhiên, trong gia đình thì Cầm Du chính là nóc nhà. Mọi thứ đã hiện ra ngay trước mắt, cho dù Diệp Lục Bắc có cứng rắn như thế nào thì ngay hôm sau cũng sẽ phải là người xin lỗi đầu tiên.
Buổi chiều Cầm Du muốn đi dạo một chút. Ai ngờ, cô lại bắt gặp Tiêu Nghi Hân vừa đi đâu đó trở về. Chính vì thế mà Cầm Du liền bước đến, gọi cô ta lại.
Tiêu Nghi Hân trông thấy Cầm Du thì có vẻ chột dạ, muốn tránh đi nhưng Cầm Du đã đi đến trước mặt cô ta rồi nói.
- Mình có chuyện muốn nói với cậu!
- Cầm… Du… Có chuyện gì sao?
Nhìn bộ dáng của Tiêu Nghi Hân, Cầm Du càng xác định là cô ta đã lừa cô chuyện gì. Đột nhiên cô ta thông báo Diệp Lục Nam là chồng cô ta. Rồi còn Diệp Lục Nam nữa, vì cái gì mà anh ta lại tỏ ra như quen cô lâu lắm rồi? Nếu cô và anh ta quen nhau, vì cái gì mà lại không thể nhớ ra được chứ?
- Tiêu Nghi Hân, câu biết tính mình rồi. Mình rất ghét những ai dám lừa dối mình! Cậu, mau nói thật đi, rốt cuộc cậu đã giấu giếm mình cái gì?
- Cầm Du, cậu nói cái gì thế? Mình làm gì có giấu cậu chuyện gì đâu?
- Có thật không? Hay để tôi đi hỏi thẳng chồng của cô?
Tiêu Nghi Hân trốn tránh, định rời đi nhưng lại bị Cầm Du giữ tay lại. Hai người giằng co nhau, đúng lúc Diệp Lục Nam đi đến. Tiêu Nghi Hân phản ứng nhanh mà ngã xuống đất.
- Có chuyện gì thế?
Diệp Lục Nam bước đến nhìn thấy Tiêu Nghi Hân ngã dưới đất, còn Cầm Du thì có vẻ đang tức giận đứng đó.
Tiêu Nghi Hân vội nắm lấy tay của Diệp Lục Nam, nhưng điệu bộ lại tỏ ra đáng thương nói với Cầm Du.
- Cầm Du, mình không có giấu cậu gì cả. Cậu đừng có hiểu lầm… Mình…