Diệp Lục Nam từ từ ngồi xuống giường. Bỗng anh ta nở một nụ cười quỷ dị.
Hôm đó, khi Diệp Lục Bắc bị chuột rút đuối nước. Nhưng hắn đã may mắn dạt vào ven bờ gần đó. Có điều, vô tình lại bị Diệp Lục Nam đi qua bắt gặp. Anh ta nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Cầm Du dành cho Diệp Lục Nam thì cảm thấy vô cùng lo lắng. Chính vì thế trong cơn tức giận, Diệp Lục Nam đã cầm cây gậy nhặt được giáng xuống đầu của Diệp Lục Bắc, khiến hắn bất tỉnh.1
Khi anh ta định thần lại thì mọi chuyện cũng đã quá muộn. Diệp Lục Nam chỉ còn cách dọn dẹp tàn cuộc, rồi giấu Diệp Lục Bắc đi. Đến khi quản gia cho người đến đón họ trở về thì Diệp Lục Nam lấy lý do quên đồ nên một mình lái xe quay lại. Thực chất là đem Diệp Lục Bắc về căn nhà này.
- Diệp Lục Bắc, tất cả những gì mày có như hiện tại đáng lẽ ra nên thuộc về tao mới đúng. Mày vẫn không nhớ chuyện năm đó sao? Chính mày buông tay, khiến tao lạc vào dòng người nên mới mất tích! Tao chưa từng quên cảnh đó! Chỉ vì mày mà cuộc sống của tao đã bị thay đổi hoàn toàn!
Năm đó, Diệp Lục Nam và Diệp Lục Bắc được mẹ dẫn đi hội chợ lớn. Lúc đó, hai người đã hứa với mẹ là nắm chặt tay nhau vì nơi đó rất đông người. Nhưng Diệp Lục Bắc vì một bé gái bị ngã, hắn muốn chạy đến đỡ lấy bé gái đó đứng dậy liền buông tay Diệp Lục Nam.
Sau khi định thần lại thì cả hai đã lạc nhau. Tố Niệm cũng bị lạc vào dòng người chen chúc.
Nhưng may sao bà vẫn tìm thấy Diệp Lục Bắc vì hắn luôn đứng 1 chỗ đó. Còn Diệp Lục Nam thì mất tích kể từ đó. Do vì áy náy để lạc mất anh trai, khiến mẹ đau lòng đến khóc mấy ngày, Diệp Lục Bắc bị sốc tinh thần nên đã bị mất đi trí nhớ từ đó.
Cũng có thể nói hắn cũng chẳng sung sướng gì cho cam vì lúc nào cũng thấy bản thân đầy ắp tội lỗi.
Chính vì vậy, khi gặp Diệp Lục Nam, Diệp Lục Bắc rất kinh ngạc, không ngờ bản thân lại có 1 anh trai song sinh.
- Làm sao có thể có chuyện đó chứ?
Câu nói của Diệp Lục Bắc càng khiến Diệp Lục Nam nổi trận lôi đình hơn. Diệp Lục Nam nhìn chằm Diệp Lục Bắc, đứng dậy bắt đầu hơi kích động.
- Chính mày đã khiến tao thành ra như vậy! Diệp Lục Bắc, những năm qua tao chưa từng có một ngày nào yên ổn. Vì mày mà tao đã bị bắt cóc rồi đem bán đi, ngày ngày bị đánh đập, làm việc khổ cực. May sao, tao được một gia đình tốt nhận nuôi, nhưng hai đứa con của họ lại kỳ thị tao. Năm tháng qua tao đã sống rất nhẫn nhịn, cho đến khi gặp được Cầm Du. Tao thật sự rất yêu cô ấy. Nhưng rồi cô ấy lại biến mất. Mày biết không, khi tao phát hiện ra cô ấy là vợ mày, mày biết tao tức như thế nào không? Tại sao cùng là sinh đôi, vì sao cuộc đời mày lại sống sướng như thế? Vì cái gì đến cả người con gái tao yêu mày cũng cướp? Diệp Lục Bắc… Rốt cuộc là vì sao chứ?
Nghe đến đây, Diệp Lục Bắc cảm thấy đầu bắt đầu đau nhức. Từng mảnh vụn ký ức bắt đầu xuất hiện trong đầu hắn. Hắn đau đến nỗi phải ôm lấy đầu mình, tim như bị ai bóp thắt nghẹt lại.
Cuối cùng, Diệp Lục Bắc nhắm chặt mắt lại, có vẻ như hắn đã dần dần nhớ ra được điều gì đó.
Diệp Lục Nam nói đúng. Nếu năm đó không phải hắn buông tay thì Diệp Lục Nam cũng chẳng rơi vào hoàn cảnh như hiện tại. Nhưng hắn cũng đã rất hối hận, đến nỗi bị sốc nên mới mất đi trí nhớ.
Giờ tất cả hiện lên khiến hắn cảm thấy thật sự rất đau khổ.
Nhìn bộ dạng thống khổ của Diệp Lục Bắc, Diệp Lục Nam thật sự rất hài lòng. Tâm trạng anh ta cũng rất rối bời. Nhưng đã đến nước này rồi, anh ta có muốn cũng chẳng thể quay lại nữa.
- Diệp Lục Bắc, tốt nhất mày hãy biến mất đi. Chỉ có như vậy, cuộc sống của tao mới không thành ra như hiện tại nữa! Tao hứa sẽ yêu thương con của mày và cô ấy! Chỉ cần mày... Biến mất thôi…
Cả người Diệp Lục Bắc ướt đẫm mồ hôi. Hắn hô hấp khó khăn, giọng nói bắt đầu có chút châm chọc.
- Mày tưởng chỉ cần tao biến mất thì Cầm Du sẽ yêu mày sao? Diệp Lục Nam, cô ấy không còn yêu mày nữa.
- Không đúng! Cô ấy vì cái gương mặt này nên mới đồng ý kết hôn với mày!
Đến nước này, Diệp Lục Bắc cũng chẳng muốn nói thêm nữa. Hiện hắn đang rất mệt, cơn đau từ bên trong lẫn bên ngoài khiến hắn chẳng muốn đối chất nữa. Diệp Lục Nam muốn làm gì, hắn cũng sẽ không ngăn cả. Hắn tin Cầm Du nhất định sẽ không để cho hắn thất vọng.
Điều mà Diệp Lục Bắc cảm thấy hối hận nhất đó chính là không thể ở bên cạnh Cầm Du khi cô sinh. Con của hắn nhưng mà người đầu tiên ôm con lại không phải là hắn.
Diệp Lục Nam thấy cái bộ dạng này của Diệp Lục Bắc thì hừ lạnh rồi đứng dậy đi ra ngoài. Anh ta cầm chìa khóa, khóa cửa lại rất chắc chắn. Ai ngờ, vừa quay đầu lại đã phát hiện ra Tiêu Nghi Hân đang ở phía sau mình từ bao giờ.
- Cô ở đây làm cái gì?
- Anh… Anh… Chính là người bắt cóc Diệp Lục Bắc?
Vốn thấy Diệp Lục Nam lén lút ra ngoài, Tiêu Nghi Hân nghi ngờ anh ta ngoại tình. Thật không ngờ cô ta lại chứng kiến được cảnh tượng này. Cô ta tưởng Diệp Lục Bắc bị mất tích. Thật không ngờ, hắn lại bị Diệp Lục Nam nhốt ở đây? Nhưng vì sao chứ? Họ chẳng phải là anh em sao?
Diệp Lục Nam nhìn Tiêu Nghi Hân rồi nắm chặt lấy cổ tay cô ta, kéo một mạch ra bên ngoài rồi cảnh cáo.
- Chuyện này cô tốt nhất giữ bí mật cho tôi. Nếu cô không muốn đứa bé trong bụng cô mất ba!
- Nhưng tại sao chứ?
- Chuyện của tôi không khiến cô quan tâm! Tôi tự biết sắp xếp sao cho thỏa đáng. Cô, tốt nhất quản cái miệng mình cho tốt.