Còn về chuyện của Diệp Hải Lâm và Lý Tiểu Mân thì Diệp Lục Bắc sau khi biết chuyện đã nói với cô rằng hắn sẽ xử lý mọi chuyện còn lại. Cầm Du cũng chỉ biết vậy thôi, bước sang tháng thai kỳ thứ 5 rồi, bụng cô càng ngày càng to ra nên đi lại cũng rất khó khăn. Hiện tại cô chỉ muốn yên ổn để sinh cục cưng ra mà thôi.
Cầm Du vừa mở cửa xe đi xuống, thấy ba mẹ cô đã đứng chờ sẵn ở cổng thì vui mừng. Nhưng câu đầu tiên mà mẹ cô hỏi chính là.
- Con rể đâu? Sao con rể không đến đây cùng con?
- Lục Bắc bận việc ở công ty, tầm trưa anh ấy mới qua dùng cơm được.
- Vậy sao không đợi chồng con rồi hãy về đây cùng?
- Mẹ, con là con gái của mẹ đấy!
- Thôi chết, suýt nữa mẹ quên mày là con gái của mẹ.
Nói đến đây, mẹ Cầm quay người đi vào trong trước. Cầm Du cảm thấy vô cùng ấm ức mà không có chỗ xả tức. Từ khi có sự xuất hiện của Diệp Lục Bắc là cô hệt như con ghẻ vậy. Diệp Lục Bắc thì được cái tích sự gì chứ? Không phải là vì hắn có cái gương mặt đẹp trai một chút thu hút mẹ cô sao?
Cứ hở 1 tý ra là lại con rể này con rể nọ. Nghe mà phát bực.
Ba Cầm nở nụ cười bất đắc dĩ đi đến cầm hành lý cho Cầm Du. Vẫn là ba luôn đối tốt với cô nhất.
- Con gái, có mệt không? Ba mới làm nước ép hoa quả cho con đấy.
- Vẫn là ba của con tốt nhất!
Hai ba con đi vào nhà, thì thấy mẹ Cầm vẫn đang bận xử lý giấy tờ gì đó trong phòng. Ba cô dặn dò không nên làm phiền mẹ nên hai ba con chỉ lặng lẽ đi vào bếp với nhau.
Cầm Du ngồi trên bàn, rất nhanh ba cô đã đem một cốc nước ép hoa quả đến trước mặt cô. Tay nghề của ba cô từ khi cô nhỏ đến lớn vẫn vậy, vẫn tuyệt như ngày nào. Còn mẹ cô, nghĩ cũng không cần nghĩ… Nấu ăn dở đến nỗi ba cô sợ nhất mẹ cô mỗi khi vào bếp.
- Cầm Nghị không về đây với ba mẹ sao? Con nghe nói nó mới ra trường, tính về nước làm việc mà?
Cầm Nghị là đứa em trai duy nhất của cô. Mỗi lần nhắc đến nó, Cầm Du lại bắt đầu tỏ thái độ rất ức chế. Hai chị em cô ngoài mặt thì rất yêu thương quan tâm đến nhau nhưng thực chất cả 2 lại như chó với mèo vậy.
Em trai cô là một tên trăng hoa, được trời phú cho cái gương mặt và vóc dáng chuẩn người mẫu mà không biết tận dụng. Năm đó khi nó mới vào cấp 3, không biết bố mẹ bạn học nữ đã đến tận nhà cô phàn nàn vì Cầm Nghị chuyên đi tán tỉnh các bạn nữ khiến họ không tập trung vào việc học cho được.
Lâu lâu không gặp thì chị em thân thiết quý nhau lắm. Nhưng khi gặp rồi lại bắt đầu có chuyện xảy ra.
- Hôm qua nó có gọi điện cho ba là đã ra sân bay rồi. Bây giờ không biết đã xuống máy bay chưa.
- Nó chắc lại giở cái thói muốn làm mọi người bất ngờ đây.
- Mà con dặn con rể là nếu bận thì cứ giải quyết công việc đi, ba mẹ chờ cơm được.
- Vâng.
Sau khi uống xong cốc nước ép, Cầm Du liền đứng dậy muốn đi tản bộ một lúc cho thoải mái.
Nhưng ở quanh nhà cũng khá chán. Vậy nên cô đã quyết định đi đến siêu thị gần nhà mua ít đồ.
Cô còn nhắc cho Diệp Lục Bắc một tin nhắn nhưng hắn mãi không trả lời. Chính vì vậy cô đoán ngay ra là hắn đang họp. Diệp Lục Bắc luôn mang điện thoại theo người, chỉ khi nào hắn họp thì sẽ tắt chuông không thể trả lời cô được thôi. Còn mỗi lần, chỉ cần Cầm Du nhắn là hắn liền trả lời ngay lập tức.
Lâu lắm không một mình đi thoải mái như này, Cầm Du thật sự cảm thấy vô cùng vui vẻ. Nhưng sự vui vẻ của cô không được bao lâu thì thấy phía trước có một đám người đang đánh nhau. Mọi chuyện sẽ không sao cho đến khi cô thấy 1 gương mặt quen thuộc trong đám người đánh nhau đó.
Khi Cầm Du định tiến về phía ấy thì hai tên vệ sĩ ẩn mình từ đâu xuất hiện ngăn cản cô lại.
- Phu nhân, bên đó rất nguy hiểm, cô không nên đến đó.
Cứ tưởng cô về nhà ba mẹ thì an toàn, ai ngờ Diệp Lục Bắc vẫn cho vệ sĩ theo sát cô. Cầm Du hết cách, chỉ có thể đứng tại chỗ mà đưa tay chỉ về phía đánh nhau.
- Hai người đến giúp cái người đàn ông áo đỏ sọc đen kia cho tôi. Xong rồi lôi cái tên đó đến đây.
Hai vệ sĩ nhận được lệnh thì nhanh chóng làm theo. Quả nhiên, thân thủ của hai người rất nhanh. Cầm Du quan sát đến thẫn thờ. Công nhận Diệp Lục Bắc kiếm ở đâu ra hai người giỏi võ như thế. Chỉ loáng cái đã giải quyết và lôi người đàn ông áo đỏ sọc đen đến trước mặt của Cầm Du.
Nhìn cái người đàn ông trước mặt trong bộ dạng nhếch nhác thì Cầm Du chợt nở nụ cười chế giễu.
- Thích đánh nhau lắm à? Quần áo rách tả tơi rồi kìa.
Người đàn ông kia thấy Cầm Du đang có vẻ cười cợt với bộ dạng của mình thì hơi cau mày lại. Lát sau, anh ta đứng dậy nắm lấy tay của Cầm Du rồi gục xuống vai cô lau hết những vết máu và bẩn vào áo cô rồi nói nhỏ vào tai cô.
- Chị, gặp lại em trai sao lại tỏ ra cái vẻ như vậy? Hay chị muốn em...
Cầm Nghị còn chưa nói hết câu thì chợt anh ta nhận thấy một luồng khí lạnh xuất hiện ngay phía sau. Rồi cổ áo của Cầm Nghị bị kéo lại phía sau, một bàn tay rắn chắn ấn đầu anh ta xuống đất. Diệp Lục Bắc từ đâu xuất hiện với trạng thái cực kỳ không được tốt.
Cầm Du thấy vậy thì muốn đến ngăn cản thì đã bị Diệp Lục Bắc cướp lời.
- Thằng khốn, ai cho phép mày dám động chạm vào người vợ tao? Còn hai người nữa, tôi căn dặn hai người thế nào mà để cho cái tên này dám chạm vào người vợ tôi?
- Chết tiệt, anh là ai chứ? Anh có biết tôi là ai không… A….A.A…
Thấy Cầm Nghị sắp bị Diệp Lục Bắc bẻ gãy tay, Cầm Du lao đến ngăn cản.
- Lục Bắc, đây là Cầm Nghị, em trai của em!
Nghe được câu nói này, Diệp Lục Bắc mới ngớ người. Hắn không ngờ, dạo gần đây hắn lại dễ kích động như vậy. Đây không phải tác phong thường ngày của hắn.
Diệp Lục Bắc gượng gạo thả Cầm Nghị ra. Còn Cầm Nghị sau khi khó chịu đứng dậy thì bắt đầu chất vấn.
- Chị, sao chị quen cái con người này vậy? Anh ta là ai? Thật không thể chấp nhận nổi!
Cầm Du thở dài, tính giải thích thì thấy Diệp Lục Bắc lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ đen đưa đến trước mặt của Cầm Nghị, nói.
- Xin lỗi, vừa nãy là anh không phải. Anh là Diệp Lục Bắc, là anh rể của em.
Cứ tưởng Cầm Nghị sẽ tức quá hóa giận, ai ngờ cái thằng đó lại nhanh chóng cầm lấy chiếc thẻ đen, thái độ quay chóng mặt rồi mỉm cười.
- Nhìn anh em biết ngay là anh rể em mà. Chỉ có anh rể em mới hào phóng như vậy. Chuyện vừa rồi không sao đâu, anh đừng bận tâm.