Lý Tiểu Mân bị Cầm Du hết lần này đến lần khác sỉ nhục. Chính vì thế mà càng ngày cô ta càng cảm thấy tức muốn sôi máu hơn.
Lý Tiểu Mân vì giữ hình tượng, sực nhớ lại vị trí của bản thân hiện tại. Lúc sau, cô ta bày ra cái bộ mặt khó coi mà nấp sau lưng của Diệp Hải Lâm. Chỉ biết, anh ta liếc mắt về phía Cầm Du rồi liếc mắt về phía của Diệp Lục Bắc mà khinh bỉ.
- Nhân cách của mấy người thối nát hết nên kiếm đứa con dâu cũng vậy hả? Có biết người phụ nữ của tôi đang có bầu không? Nếu như cô ấy có chuyện gì… Các người coi chừng cái bản mặt của tôi đấy.
Hiển nhiên, Diệp Lục Bắc không hề quan tâm đến những lời của Diệp Hải Lâm nói. Hắn đỡ mẹ mình vào trong, còn dắt theo Cầm Du.
Diệp Hải Lâm bị coi như không khí như vậy thì tức đến nỗi muốn tiến lên gây sự. Cũng may quản gia đã kịp thời đi đến cản anh ta lại.
- Cậu Hải Lâm, lão gia hôm nay tâm trạng không được tốt, cậu nên kiềm chế lại kẻo khiến lão gia lại tức giận.
- Tôi biết rồi!
Vừa nói, anh ta vừa quay lại phía sau nhìn Lý Tiểu Mân, ánh mắt có chút tức giận hướng đến cô ta mà nói.
- Đi thôi. Hôm nay chẳng phải hẹn đi khám sao?
Lý Tiểu Mân vội nắm lấy tay áo của Diệp Hải Lâm, vẻ mặt cô ta có chút bất lực nói.
- Anh đừng giận nữa. Cầm Du cũng chính là người mà em ghét nhất. Sau này chúng ta ở chung một nhà, em nhất định sẽ tìm cơ hội cho cô ta một bài học.
- Em và người phụ nữ của Diệp Lục Bắc quen biết nhau à?
- Ừm, cô ta cướp người đàn ông của em. Sau đó, lừa em, sỉ nhục em…
- Người đàn ông của em?
Thấy Diệp Hải Lâm nhắc lại chuyện này, Lý Tiểu Mân bỗng giật thót. Cô ta vội vàng sửa lại câu nói khác bù vào.
- À, trước kia em cứ ngỡ người đàn ông đó cứ đeo bám em, nói rằng đứa bé trong bụng em chính là con anh ta. Nhưng em bỏ anh ta rồi… Vả lại, bây giờ cũng đã xác minh được anh là ba đứa bé trong bụng em rồi sao…
- Được rồi. Chúng ta đi thôi không lại trễ hẹn với bác sĩ.
Diệp Hải Lâm không hề nghi ngờ trước những lời nói của Lý Tiểu Mân. Anh ta không hề hay biết ngoại trừ chuyện đứa bé trong bụng kia chính là con anh ta ra thì tất cả những thứ khác Lý Tiểu Mân hoàn toàn nói sai sự thật.
Nếu như để cho Cầm Du nghe những lời này, không biết cô đã điên tiết lên bao lần đập vào cái mặt của Lý Tiểu Mân nữa.
Lần đầu tiên Cầm Du được đến ra mắt gia đình khiến cô lo lắng lại càng hồi hộp hơn. Nhớ lại trước đây, ba mẹ cô và ba mẹ Giang Niên là bạn thân nên gia đình hai bên đã quen với nhau từ trước. Chính vì thế mà Cầm Du chưa từng trải qua cái cảm giác ra mắt là gì.
Cô ngồi bên cạnh Diệp Lục Bắc trên một bộ ghế sopha lông thú đắt tiền. Trước mặt cô là ông nội của hắn, cũng là vị lão gia quyền lực đứng đầu Diệp Gia. Phía bên trái là ba hắn, Diệp Khải và bên phải là mẹ hắn Tố Niệm.
Diệp lão gia chả biết tính cách kỳ quái ra sao mà từ khi đi vào đến giờ, ông cứ đưa mắt nhìn chằm Cầm Du khiến hô hấp của cô trở lên khó khăn hơn.
Mãi đến khi quản gia đem tập tài liệu có tất cả các thông tin về gia thế cũng như xuất thân của Cầm Du thì ông bắt đầu mới mở lời.
- Cô tên là Cầm Du?
- Dạ vâng.
- Ba là dân kinh doanh, mẹ là bà bà chủ công ty thời trang? Còn hiện tại cô đang làm nhà thiết kế?
- Dạ vâng.
Trước những câu hỏi của Diệp lão gia, Cầm Du rất nhanh nhẹn trả lời. Chỉ biết ông xem qua tài liệu một lúc rồi đưa nó lại cho quản gia.
- Lục Bắc, cháu tôi là người mà tôi rất tín nhiệm. Nói chung là hoàn cảnh và xuất thân của cô đối với gia đình tôi cũng không phải là vấn đề lớn. Tuy nhiên, hình như có vẻ cô đã từng ly hôn với chồng thì phải? Không phải là tôi khó tính, nhưng tôi muốn biết lý do khiến cuộc hôn nhân của cô đổ vỡ. Tôi chỉ muốn chắc chắn sau này cô và cháu tôi sẽ không ly hôn.
Nhất thời Cầm Du không biết nói gì cả.
Đang khi cô không biết trả lời ra sao thì đột nhiên Diệp Lục Bắc chợt vươn tay ra nắm lấy tay của cô, rồi nói.
- Chồng cũ của cô ấy là một kẻ tồi. Anh ta ngoại tình nên hai người họ đã ly hôn.
Tố Niệm thấy con trai nói vậy thì cũng tiếp lời.
- Ba, thời này ai còn quan trọng chuyện đó nữa. Miễn sao hai đứa nó yêu nhau thật lòng là được mà ba.
Chỉ biết Diệp lão gia đối với những lời nói này vẫn còn chưa thuyết phục. Ông vẫn không thể nào chấp nhận được cái chuyện này. Chứ như vừa nãy, Diệp Hải Lâm dẫn một đứa con gái bụng bầu về lai lịch không rõ khiến cho ông đã muốn điên tiết lên rồi. Giờ lại đến chuyện của Diệp Lục Bắc nữa thì…
- Ông nội, ông cũng biết tất cả hoàn cảnh và gia thế của Cầm Du rất phù hợp. Cô ấy cái gì cũng được. Duy chỉ có mỗi đã lỡ lấy lầm chồng thôi. Vả lại… Cháu nhất định phải kết hôn với cô ấy.
- Chuyện này cứ để từ từ rồi tính đi.
Diệp Khải thấy mọi chuyện như vậy, cũng chẳng im lặng được nữa mà thở dài.
- Từ từ cái gì. Thằng cháu nội của ba đã khiến cho con gái người ta mang thai rồi. Giờ không tổ chức hôn lễ cho hai đứa nó, sợ rằng ba lại bị mất mặt nữa thôi.
Nghe được chuyện này, Diệp lão gia cũng bất lực đưa tay day day trán. Lát sau, ông quay sang phía Diệp Lục Bắc mà lắc đầu.
- Học cái gì không học lại đi học cái khiến cho con nhà người ta chửa trước rồi mới cưới… Riết rồi cái nhà này thành truyền thống nối nhau à?
- Vậy ý ông là gì để cháu còn biết?
- Còn hỏi à? Đã chửa rồi thì mau cưới đi. Để cái bụng to ra như cái người phụ nữ mà Hải Lâm dẫn về thì để cho ta mất mặt thêm hay sao!