Bây giờ Giang Niên mới phát giác ra rằng bản thân đã làm cái điều sai trái. Chính vì thế mà hắn vội vàng chạy lại chỗ của Cầm Du, nhưng lại bị Diệp Lục Bắc giáng cho một cú đấm ngã xuống đất.
Diệp Lục Bắc nhìn thấy cô ôm bụng như vậy thì trong lòng khẩn trương không thôi. Tim hắn hiện tại như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
- Cầm Du, em đau sao?
- Em… Đau bụng… Đau…
Nghe đến đây, hắn vội vàng bế cô nhanh chóng muốn đến bệnh viện. Trước khi đi, Diệp Lục Bắc còn không quên ra lệnh cho đám thuộc hạ phía sau.
- Nhốt tên khốn này lại!
- Mày là cái thá gì mà nhốt tao? Diệp Lục Bắc… Mày…
Giọng nói của Diệp Lục Bắc lạnh đến nỗi khiến cho người ta rùng mình.
- Tốt nhất mày nên cầu nguyện cho cô ấy và đứa bé không sao. Nếu không, tao sẽ lột da rút xương mày!
Vốn dĩ Giang Niên vừa nãy có thể thoát khỏi nanh vuốt của Tử Thần. Nhưng anh ta đã phạm phải điều cấm kỵ không ngờ đến. đó là khiến Cầm Du gặp nguy hiểm. Lần này, cho dù Giang Niên có mọc cánh, cũng sẽ chẳng thoát được.
Diệp Lục Bắc vừa bế Cầm Du, vừa chạy đến bãi đỗ xe, mặc kệ cho sự kinh ngạc của tất cả mọi người mà đưa cô đến bệnh viện. Trên xe, một mặt hắn vừa gọi trước cho bác sĩ ra sắp sẵn giường bệnh, mặt khác hắn vừa phải coi chừng Cầm Du để xác định cô không có sao.
- Cầm Du, em cố lên. Chúng ta sắp đến bệnh viện rồi. Không sao, không sao đâu… Có anh ở đây rồi.
Đầu óc của cô lúc này hoàn toàn trống rỗng, chỉ biết cơn đau truyền đến khiến cô hoa mắt không thể nhìn thấy bất cứ cái gì cả.
Diệp Lục Bắc hận bản thân không thể giúp gì được cho cô đỡ đau. Hắn chỉ cố gắng nắm chặt lấy tay của cô. Ánh mắt hắn tràn ngập sự lo lắng, nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên tóc cô. Tài xế lái xe cũng áp lực rất lớn, vừa phải tăng tốc xe nhanh nhất có thể, vừa phải đi đúng để không gặp phiền phức bởi cảnh sát giao thông có thể chặn đầu xe bất cứ lúc nào.
Cũng may, rất nhanh là đến bệnh viện. Cầm Du được các bác sĩ đã đứng đợi ở đó đưa lên giường bệnh đẩy ngay vào phòng cấp cứu.
Diệp Lục Bắc chờ đợi bên ngoài, lúc này Tố Niệm và Diệp Khải cùng ba mẹ Cầm cũng đến nơi. Mẹ Cầm nhìn thấy Diệp Lục Bắc thì vội hỏi.
- Cầm Du sao lại xảy ra chuyện như vậy? Con bé có sao không?
Diệp Lục Bắc không giấu giếm mà đem chuyện kể hết lại. Cuối cùng, hắn cúi người xuống thành thật xin lỗi.
- Con xin lỗi, là do con không chăm sóc tốt cho cô ấy!
Cũng may, ba mẹ Cầm không có truy cứu.
Tất cả mọi người đứng bên ngoài chờ đợi trong sự thấp thỏm. Không biết qua bao lâu, cánh cửa được một vị bác sĩ mở ra. Diệp Lục Bắc vội chạy đến hỏi ngay.
- Bác sĩ, vợ tôi sao rồi?
- Gia đình cứ yên tâm. Cả mẹ và đứa bé đều an toàn. Nhưng vết thương ở đầu của bệnh nhân khá sâu. Chúng tôi vừa khâu cho bệnh nhân 5 mũi, trong 1 tháng này, bệnh nhân cần được chăm sóc đặc biệt và nghỉ ngơi, hạn chế đi lại, hay vận động mạnh nếu không sẽ ảnh hưởng đến đứa bé.
Nghe được câu này, hòn đá đè nặng trong lòng của Diệp Lục Bắc từ từ gỡ bỏ xuống. Cô cuối cùng không có bị sao cả. Hắn thật sự lo đến nỗi sự hãi. Diệp Khải thấy con trai vẫn chưa vực lại được tinh thần, liền tiến lên vỗ nhẹ vào vai hắn mà trấn an.
Chuyện này không ai mong muốn. Nhưng Cầm Du không sao là tốt rồi.
***
Cầm Du trong cơn mơ hồ tỉnh lại. Đột nhiên, cơn đau từ đầu truyền đến khiến cho cô cảm thấy nhức nhối vô cùng. Một bàn tay ấm từ phía sau truyền đến đỡ lấy cô, rồi để cho cô dựa vào thành giường.
- Cầm Du, em tỉnh rồi sao? Có thấy khó chịu ở đâu không?
Diệp Lục Bắc vẫn thường trực bên cạnh giường bệnh của cô, không một bước rời đi. Chỉ khi nào hắn xác định cô đã tỉnh thì hắn mới có thể yên tâm.
Việc đầu tên sau khi tỉnh lại, theo bản năng cô đưa tay sờ xuống bụng mình. Tất nhiên, Diệp Lục Bắc nhìn thấy hành động này của cô nên vội trấn an.
- Con không sao, bác sĩ dặn dò em nên cố gắng nghỉ ngơi 1 tháng cho hồi phục.
Khung cảnh trước mắt hơi nhòa đi. Cầm Du cho rằng bản thân vừa tỉnh lại nên mới nhìn không rõ. Nhưng lát sau, dù cô có làm thế nào thì vẫn không nhìn thấy gì cả. Thậm chí, trước mắt cô dần dần chỉ toàn một màu đen mà thôi. Cầm Du sợ đến mức hoảng loạn.
- Mắt… Mắt của em không thấy nữa…
Diệp Lục Bắc vội vàng giữ chặt gương mặt của Cầm Du muốn kiểm tra, quả thực mắt cô không nhìn thấy thật. Hắn vội vàng ấn cái nút cạnh giường, gọi cho bác sĩ đến.
Sau một cuộc kiểm tra toàn thể, bác sĩ đưa ra kết luận.
- Do phần đầu bị trấn thương nên ảnh hưởng một số dây thần kinh. Mắt cũng vì thế mà không thể nhìn thấy.
- Vậy, cô ấy…
- Diệp tiên sinh yên tâm, tình trạng này chỉ là tạm thời thôi. Mấy hôm nữa phu nhân sẽ nhìn lại được như bình thường. Tạm thời, cứ để phu nhân ở lại đây để chúng tôi tiện theo dõi.
Nhìn Cầm Du thất thần nằm trên giường bệnh, Diệp Lục Bắc cảm ơn bác sĩ rồi bước đến chỗ của cô. Hắn lo đến mức cúi xuống, nắm lấy tay của cô động viên.
- Không sao đâu. Anh nhất định sẽ không để em gặp chuyện gì.
- Anh… Giết Giang Niên rồi à?
- Hiện tại thì chưa, nhưng khi trở về thì nhất định.
- Lục Bắc, em biết anh tức giận. Nhưng anh đừng làm chuyện gì đi quá giới hạn. Nếu muốn trả đũa anh ta, không nhất thiết phải để cho anh ta chết.
Diệp Lục Bắc không nói gì thêm. Hắn rơi vào trầm mặc.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị quản gia mở ra. Ông đi đến thông báo cho Diệp Lục Bắc biết tin.
- Cậu Lục Bắc, vợ cậu Hải Lâm đã sinh, là một bé trai.
- Chuyện vợ anh ta sinh có liên quan gì đến tôi sao? Ông cũng rảnh quá đấy.
- Nhưng… Cô Tiểu Mân cứ một mực nói rằng cốc nước mà cô Cầm Du đưa cho cô ấy uống có chứa chất gì đó khiến cô ấy sinh non. Lão gia muốn cậu sang bên đó để nói cho rõ ràng…