• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Lục Bắc, có chuyện gì thì từ từ nói… Anh sẽ bảo Nghi Hân dọn đồ rồi lau sạch sẽ phòng của em…

Diệp Lục Nam hơi kích động, muốn ngăn cản quyết định của Diệp Lục Bắc lại nhưng anh ta tuyệt đối không ngờ rằng Diệp Lục Bắc ngày càng muốn hạ quyết tâm ra ngoài ở hơn.

Sở dĩ, Diệp Lục Nam đồng ý theo Tố Niệm về Diệp Gia vì anh ta muốn tìm hiểu nguyên nhân vì lý do gì mà Cầm Du lại quên đi anh ta. Anh ta muốn biết mấy năm nay cô sống thế nào? Cô lấy Diệp Lục Bắc vì hắn có gương mặt giống anh ta hay là vì lý do nào khác nữa.

Tiêu Nghi Hân đưa mắt nhìn Diệp Lục Nam, cô ta cảm thấy trái tim hơi thắt lại khi Diệp Lục Nam lại cứ nhìn chằm chằm về phía của Cầm Du.

Mọi chuyện đang yên bình, nhưng sự xuất hiện của Cầm Du lại khiến cô ta cảm thấy như bị cản trở. Khó khăn lắm cô ta mới ở bên cạnh của Lục Nam. Cô ta không thể để tất cả những gì cô ta làm đều đổ sông đổ bể được.

Tố Niệm sau khi nghe thấy Diệp Lục Bắc muốn dọn ra ngoài thì vô cùng bất ngờ. Bà không ngờ, Diệp Lục Bắc lại có phản ứng mạnh với chuyện Diệp Lục Nam về đây sống như vậy.


Trong trí nhớ của bà, hai đứa là anh em sinh đôi. Lúc nhỏ một giây cũng rất quấn lấy nhau. Kể từ khi Lục Nam bị lạc, Lục Bắc bắt đầu ít nói hơn, ít hoạt bát hơn. Thậm chí, kể từ sau khi bước chân vào tiểu học, Lục Bắc đã dần hoàn toàn quên đi bản thân có một người anh trai nữa.

- Lục Bắc, nếu con cảm thấy không thoải mái. Để mẹ đích thân đi dọn phòng cho con có được không? Cầm Du đang mang thai, nếu hai đứa chuyển ra ngoài, mà con đi làm suốt này thì ai chăm con bé đây?

- Con có thể thuê chuyên gia dinh dưỡng, thì việc thuê giúp việc cũng rất bình thường.

- Lục Bắc…

Tố Niệm thật sự không muốn một trong hai đứa con của mình dọn đi cả. Khó khăn lắm bà mới tìm được Lục Nam, thuyết phục con trai mình trở về. Giờ lại khiến cho Lục Bắc muốn muốn chuyển đi khiến bà không biết làm sao cả.

Cầm Du bên này đứng lâu cũng cảm thấy hơi mỏi chân. Chính vì vậy mà Diệp Lục Bắc đành đưa cô vào nhà nghỉ ngơi rồi nhờ quản gia cho người thu dọn hành lý của hai người.

- Cứ quyết như vậy đi. Mẹ, con không muốn tranh cãi với người này trước mặt mẹ. Chính vì vậy, mẹ đừng can thiệp vào quyết định của con.

- Lục Bắc à… Lục Bắc…

Cho dù Tố Niệm có gọi bao nhiêu thì Diệp Lục Bắc vẫn cứ lặng thinh. Hắn không muốn Cầm Du ở lại đây với mấy loại người kia. Hắn biết cô rất ghét Lý Tiểu Mân, rồi giờ lại đến cặp vợ chồng của Diệp Lục Nam. Tốt nhất để cho cô ra ngoài cho yên bình.

Diệp Lục Bắc đưa Cầm Du đến phòng khách, hắn đỡ cô nằm lên giường rồi nói.

- Em nằm đây nghỉ ngơi đi, anh đi sắp xếp đồ cho em.

Nhưng Diệp Lục Bắc vừa quay đi thì Cầm Du đã vươn tay mà nắm lấy tay của hắn. Câu hỏi của cô khiến cho Diệp Lục Bắc sững sờ ngay lập tức.

- Đêm hôm đó, trước khi Giang Niên chết, anh có gặp anh ta đúng không? Dấu vân tay trên thanh sắt đó cũng là của anh, không phải là ai đổ oan cho anh đúng không?

Trong căn phòng lớn này chỉ có mỗi Cầm Du và Diệp Lục Bắc. Lúc ở bệnh viện, vì có rất nhiều người ngoài, bác sĩ và y tá đi ra đi vào nên Cầm Du không tiện hỏi Diệp Lục Bắc. Khó khăn lắm, hai người mới có không gian riêng. Chính vì vậy, cô mới hỏi thẳng hắn.

- Cầm Du, em… Biết được chuyện này từ đâu?

- Anh không cần biết. Anh chỉ cần trả lời em, anh có giết Giang Niên hay không thôi!

- Nếu anh nói là anh giết thì sao?

Cầm Du thấy Diệp Lục Bắc nói như vậy thì cứng họng. Lát sau, cô nhìn chằm hắn, hạ quyết tâm.

- Nếu anh giết anh ta… Em sẽ làm như không biết chuyện gì. Từ trước đến giờ, em luôn coi sự đúng đắn lên hàng đầu. Nhưng vì anh, em sẽ làm dù có sai đi chăng nữa. Nếu anh bị bắt, em cũng sẽ bị bắt cùng anh với tội danh đồng phạm.

Diệp Lục Bắc không ngờ Cầm Du lại cương quyết như vậy.

Hắn chợt nở nụ cười rồi bước đến ôm lấy cô.

- Nếu anh giết Giang Niên thật, anh cũng sẽ không để em gặp liên lụy đâu. Cầm Du, em nhất định phải sống thật tốt để sinh con của chúng ta ra.

Cầm Du nắm chặt vạt áo của Diệp Lục Bắc. Khóe mắt cô bỗng chảy ra một giọt lệ âm ấm.

Còn trong đầu Diệp Lục Bắc bỗng xuất hiện lên cảnh tượng đêm hôm đó. Sau khi dạy cho Giang Niên một bài học, Diệp Lục Bắc phát hiện ra điện thoại của Cầm Du bị rơi nên hắn đành quay lại lấy. Kết quả, khi nhìn thấy Giang Niên đang xem điện thoại của cô thì hắn bước đến giật lấy. Ai ngờ, khi nhìn vào màn hình, Diệp Lục Bắc thấy Giang Niên đã mở được mật khẩu thì hắn tức giận.

Vậy mà Giang Niên lại nói một câu.

- Cô ấy vẫn đặt mật khẩu cũ chính là ngày kết hôn của tôi và cô ấy. Có vẻ như, trong mắt cô ấy anh cũng chỉ là một kẻ đến sau thế thân mà thôi.

Vì câu nói này mà Diệp Lục Bắc và Giang Niên tiếp tục có một cuộc ẩu đả dữ dội. Cuối cùng, Giang Niên bị ngã rồi lộn cổ xuống bên dưới. Khi Diệp Lục Bắc chạy đến thì thấy anh ta đang nắm chặt tay vào lan can. Vốn hắn định vươn tay ra kéo Giang Niên lên nhưng khi thấy trên ngón áp út của anh ta vẫn còn đeo nhẫn cưới. Tâm trạng của Diệp Lục Bắc khi đó rất xấu.

- Tốt nhất anh đi chết đi! Có như vậy, Cầm Du mới có cuộc sống bình yên!

Nói rồi, Diệp Lục Bắc mới đi đến nhặt điện thoại rồi rời đi, để mặc cho Giang Niên ở đó tự sinh tự diệt.

Giờ nghĩ lại, Diệp Lục Bắc cũng không thấy hối hận về chuyện đó một chút nào. Rơi từ sân thượng xuống… Chắc lúc ấy anh ta kiệt sức mà buông tay…

Vòng tay của Diệp Lục Bắc ngày càng siết chặt hơn. Cầm Du bị hắn ôm chặt thì hơi giật mình.

- Lục Bắc… Anh sao vậy?


Nhưng hắn không nghe thấy cô hỏi mà vẫn giữ nguyên tư thế. Mãi sau cùng, hắn mới nói khẽ bên tai của cô.


- Cầm Du, em có thực sự yêu anh chứ?


Thấy cô im lặng, Diệp Lục Bắc chỉ thở dài rồi tiếp tục.


- Không sao, chỉ cần anh yêu em là đủ rồi. Xin lỗi, là anh hỏi thừa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK