Đến bây giờ Giai Ý đã có thể bước qua trở ngại cảm xúc của bản thân. Cô đã quyết định sẽ tự mình tiếp tục cuộc sống mới của bản thân. Tuy rằng sẽ khó khăn nhưng Giai Ý tin rằng mình sẽ làm đường. Giai Ý tự cổ vũ chính mình.
"Phong Vũ, tôi có chuyện muốn nói với anh, anh có thời gian chứ" Trong bữa tối, Giai Ý đã chủ động bắt chuyên với Phong Vũ. Anh nhìn cô sau đó gật đầu đồng ý.
"Tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ ra ngoài kiếm việc làm, cùng với đó cũng sẽ tiếp tục việc học. Tôi sẽ vừa học vừa làm. Tuy nhiên, việc tìm chỗ ở chắc tôi không đủ khả năng để lo và chi trả thêm về vấn này. Cho nên tôi muốn xin anh cho tôi được ở lại đây một thời gian, chỉ một khoảng thời gian ngắn thôi. Khi nào ổn định thì sẽ dọn đi. Anh...anh thấy có được không?"
Những lời này Giai Ý đã phải suy nghĩ rất lâu mới có thể nói ra. Cô biết rằng yêu cầu ở lại nhà anh có hơi quá đáng, nhưng mà đây là cách giải quyết tốt nhất cô có thể nghĩ ra.
Mặc dù có khả năng Phong Vũ sẽ từ chối. Đâu ai tốt đến mức đã cho cô ở một tháng không lấy tiền mà lại đồng ý cho ở thêm. Một tháng ở kia coi như anh trả ơn cô đi thì bay giờ cũng chả có lý do gì để anh đồng ý. Nhưng vẫn phải thử thôi, Giai Ý không muốn bỏ lỡ cơ hội nào cả.
Phong Vũ vẫn chăm chú nghe Giai Ý nói, nhưng lại không lên tiếng khiến Giai Ý càng thêm căng thẳng. Trong đầu anh đang suy nghĩ cái gì đó mà cô không đoán được.
Chỉ thấy rằng Phong Vũ đã đặt đũa xuống bàn, có gì đó không hài lòng.
"Cô muốn đi học sao?"
"Phải..phải!"
Sau câu trả lời của Giai Ý là một khoảng lặng.
"Vậy tôi có thể cho cô đi học, đâu nhất thiết phải ra ngoài làm thêm, cũng đâu nhất thiết phải xin ở lại đây. Cô muốn ở bao lâu thì ở."
"Nhưng..." Giai Ý thật sự không biết phải nói sao. Thời gian qua ở với Phong Vũ thì Giai Ý cũng phần nào biết được anh không phải người thiếu tiền, chút tiền học của cô đương nhiên không phải vấn đề gì to tát.
Nhưng vấn đề là cô đã nhờ anh quá nhiều rồi. Suốt thời gian một tháng qua cô đã ở nhà anh mà không phải trả thêm bất kì một khoản phí nào, hàng ngày cũng không phải làm gì, bấy nhiêu đấy thôi cô đã không dám làm phiền anh thêm rồi.
Huống hồ anh với cô lại chả có quan hệ thân thiết gì, gặp nhau chỉ có hai lần mà anh đã ra tay tương trợ cô như thế này. Thật sự cô không dám làm phiền anh thêm.
Giai Ý hơi cúi mặt, nhỏ giọng nói "Sao anh lại đối tốt với tôi như vậy? Tôi với anh cũng cũng không có quan hệ gì đâu chứ?"
"Bởi vì tôi thích!" Phong Vũ thốt ra những từ ấy nhẹ như không.
Giai Ý nhìn anh mà không bị nên nói gì, nên đáp lại anh như thế nào.
Phong Vũ không nói gì thêm, trực tiếp đứng dậy đi lên tầng. Thế là buổi nói chuyện ngày hôm nay đã kết thúc mà Giai Ý thì lại chưa nhận được câu trả lời thật sự từ Phong Vũ.
Chán nản nhìn chén cơm nhưng Giai Ý vẫn cố ăn hết. Định rằng bản thân tạm thời phải kiếm việc làm trước đã, sau đó tính sau.
Cô đã vắng học cả một tháng trời, tuy Phong Vũ đã giúp cô bảo lưu kết quả học tập nhưng cũng không chắc rằng có thể tiếp tục học trong năm nay. Có thể phải để đến năm sau cũng nên.
Nhưng Giai Ý nghĩ thế cũng tốt, trong thời gian này cô sẽ tích góp tiền, như vậy đến năm học sau đi học sẽ dễ dàng hơn.
Sáng sớm hôm sau, Giai Ý đang ngủ thì Phương quản gia đã lên phòng đánh thức cô dậy.
Thật ra trong một tháng qua, từ khi cô kiên quyết sẽ ở phòng ngủ khác thì Giai Ý bị mất ngủ vào ban đêm và ban ngày không phải làm gì nên đã hình thành thói quen dậy trễ. Gọi là trễ nhưng cũng không trễ lắm, thường 7 giờ 30 phút sáng thì Giai Ý sẽ dậy.
Thường ngày mọi trong nhà đều biết cô dậy giờ nào nên sẽ không làm phiền cô. Nhưng không hiểu sao hôm nay bác quản gia lại gọi cô dậy sớm.
Ông còn đặc biệt căn dặn không nên mặc đồ ngủ đi xuống. Nghĩ là có việc quan trọng nên Giai Ý thức dậy và làm vệ sinh cá nhân nhanh chóng mà không hỏi thêm điều gì.
Theo bác Phương xuống phòng khách, trong phòng bây giờ có thêm sự hiện diện của vị khách lạ, cùng với đó là hình dáng quen thuộc của Phong Vũ.
Bước đến bên cạnh Phong Vũ, Giai Ý gật đầu chào hỏi người khách lạ kia sau đó ghé sát tai anh thì thầm.
"Anh gọi tôi xuống có gì không?"
"Ngồi xuống đi, có chuyện cần nói."
Giai Ý ngồi xuống bên cạnh anh, sau đó Phong Vũ bắt đầu vào vấn đề.
"Đây là thầy Triệu, bắt đầu từ hôm nay cũng là gia sư của cô, sẽ chịu trách nhiệm việc học của cô sau này."
"Thầy Triệu, đây là Trần Giai Ý. Mong thầy chiếu cố."
Giai Ý ngồi bên cạnh anh nghe mà đầu cứ quay vòng vòng, cái gì mà gia sư rồi chịu trách nhiệm việc học. Phong Vũ chưa từng nói qua với cô về cái này.
Cô ngồi sát anh một chút, tay dựt tay áo anh "Như này là sao? Tôi chưa từng thấy anh nói gì hết."
Phong Vũ ghé vào tai cô thì thầm "Thì như cô thấy đó, tôi đáp ứng nhu cầu muốn đi học của cô đấy thôi. Nhưng vì cô đã nghỉ học một tháng nên tôi mời gia sư về để dạy riêng cho cô để theo kịp tốc độ học hiện tại. Học kỳ sau sẽ cho cô đến trường. "
Giai Ý nghe mà cảm động, anh suy nghĩ cho cô rất kỹ càng, quan tâm đến từng khó khăn của cô. Để tránh làm mất không khí tự nhiên, Giai Ý đã đứng dậy và bắt đầu chào hỏi thầy Triệu. Hai thầy trò trao đổi qua lại rất ăn ý. Cảm thấy đã hiểu rõ vấn đề của Giai Ý nên ông gật gù tỏ vẻ đã hiểu.
"Tôi đã biết tình hình của Giai Ý rồi, vậy tôi có thể bắt đầu dạy khi nào?"
"Ngày mai thầy có thể bắt đầui." Phong Vũ đáp lại.
Vị thầy già đã hiểu liền đứng dậy chào tạm biệt và ra về.
Bóng thầy vừa khuất Giai Ý liền nói ngay vấn đề trong lòng mình.
"Này, anh không cần phải làn vậy đâu, tôi thấy không cần phải có người dạy riêng cho mình đâu. Để năm sau tôi học lại cũng được. "
"Tôi thích thế" Vẫn là câu nói ấy, Giai Ý cảm thấy những lời muốn nói tiếp theo đã bị câu nói của anh đè bẹp.
Thế là Giai Ý đành chịu nghe theo sự sắp xếp của Phong Vũ.
Người ta sẽ hỏi tại sao cô không thẳng thắn từ chối Phong Vũ. Đơn giản là Giai Ý không thể, khi cô còn đang trong quá trình hoàn thiện đôi cánh thì đã bị gia đình vứt bỏ. Cô đã phải đơn phương đối mặt với cuộc sống quá nhiều điều mới mẻ.
Hiện tại lại có người sẵn sàng thu nhận cô, giúp cô hoàn thiện tiếp đôi cánh thì đương nhiên sẽ không thể nào nào chối bỏ.
Giai Ý còn quá trẻ, còn quá non nớt để chống chọi với cạm bẫy ngoài kia.
Còn Phong Vũ thì đã bắt đầu này sinh tình cảm khác với Giai Ý. Thời gian ở cùng với cô tuy không nói chuyện nhiều, cũng không tiếp xúc nhiều, có khi anh bận đến hai ba ngày hai người mới thấy mặt nhau nhưng hình ảnh của Giai Ý luôn hiện trong tâm trí anh.
Đôi khi Giai Ý chỉ đơn giản hỏi thăm anh vài câu quan tâm cũng đủ để anh vui vẻ. Anh cũng không biết anh có tình cảm với cô từ khi nào và vì cái gì.
Có lẽ là mùi hương tự nhiên kia của cô, cũng có thể là những lúc bắt gặp cô cười nói với mọi người trong nhà, nụ cười ấy đã cướp trái tim anh từ lúc nào không hay.
Có thể người ta sẽ nói vì sao trong thời gian ngắn như thế lại có thể đem lòng yêu một người con gái. Nhưng anh tin rằng khi gặp đúng người thì chỉ cần nhìn lướt qua cũng sẽ khắc vào tâm hình ảnh ấy, rồi sau đó đem lòng nhớ nhung.
Tình yêu không đến như vũ bão mà chỉ nhẹ nhàng len lỏi vào cuộc sống của đôi bên.