“Lần sau đưa em đến đây được không?”
“Nếu em ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ đưa em đến!”
“Bình thường em không ngoan à?”
Giai Ý khoanh tay để trước ngực, vẻ mặt có chút dỗi.
“Đúng vậy, khi nào ngủ em cũng ôm anh như một cái gối vậy, không thích thì đạp anh không thương tiếc. Nói xem em đối xử với anh như thế thì anh nên làm gì đây!”
Phong Vũ không kiêng nể kể ra tật xấu khi ngủ của Giai Ý. Cô nghe thì chột dạ, hình như là cũng có chuyện đó thật.
Giai Ý cầm lấy cánh tay anh lay lay, đôi mắt cún con bắt đầu thể hiện.
“Hì hì! Em có làm thế à? Em ngủ nên không biết gì hết. Mà người không biết thì không có tội đúng không anh?”
Phong Vũ thở một hơi dài, anh biết nói gì bây giờ. Cái hành động dễ thương cùng ánh mắt lấp lánh này, còn có cả giọng nói ngọt ngào ấy thì biết chống đỡ thế nào.
Anh lấy tay chỉ vào cái trán xinh xinh của cô, đẩy ra xa.
“Em chỉ có dẻo miệng!”
“Hihi! Cảm ơn quá khen!!”
Cái lá gan của Giai Ý thật sự to bằng trời rồi, người khác anh nói gì thì nghe đấy. Còn cô thì sao? Anh nói một cô đáp hai, không thích là thể hiện ngay ra mặt.
Một tuần mới lại bắt đầu, Giai Ý ở nhà bắt đầu thấy chán nản, cô muốn tìm một công việc để làm. Nhưng làm gì thì không ai nói cho cô biết, hic!!
Nghĩ đi nghĩ lại Giai Ý quyết định đến tập đoàn của Phong Vũ, xem đến đó có thể nghĩ ra gì không.
Vì đang chán đời nên cô quyết định đi xe bus thay vì taxi.
Lên xe tìm một chỗ ở gần cửa sổ, đeo tai nghe vào, mở bài hát yêu thích và bắt đầu tận hưởng.
Nói cho cùng cũng lâu rồi Giai Ý chưa đi xe bus, có lẽ là từ khi quen biết Phong Vũ. Mỗi lần ra ngoài thường anh sẽ là người đưa đón, bận lắm thì cũng là Tạ Thiên hộ tống.
Thật sự cô rất nhớ cái cảm giác nhộn nhịp của những chuyến xe này.
Tung tăng đi vào trong tập đoàn không một ai dám ngăn cản. Mọi người đã quá quen mặt bảo bối nhà Phong Vũ.
Bàn tay theo thói quen bấm thang máy lên tầng làm việc của anh. Đến trước cửa phòng, thay vì sẽ trực tiếp đi vào thì Giai Ý lại ngưng bước, nổi hứng muốn trêu chọc người bên trong.
*Cốc...Cốc... Cốc*
“Mời vào!”
Ôi trời, giọng điệu gì mà cứng ngắc thế, sống lưng của Giai Ý như có một luồng khí lạnh chạy qua, nổi cả da gà.
Nhưng mà cái tính không sợ trời không sợ đất của Giai Ý đã ngấm vào máu rồi.
Cô mạnh tay đẩy cửa đi vào. Nhìn con người đang tập trung làm việc kia mà muốn tẩn một trận.
Phong Vũ thấy người dám mạnh tay mở cửa thì liền trở nên tức giận, định sẽ cho tên to gan một trận. Thế nhưng sự tức giận ấy đành phải nén xuống khi gương mặt thân thuộc kia hiện ra trước mắt.
“Bảo bối! Bình thường em đến sẽ tự đi vào mà, lần này còn gõ cửa làm anh tưởng là nhân viên. Nào vào trong, vào trong.”
Giai Ý khẽ hất tay anh ra, giận dỗi đi vào.
“Không phải anh định mắng chửi em à?”
“Nào có đâu, anh không hề!”
Cô không thèm đáp lại anh, rõ ràng khi bước vào cô thấy anh như muốn nổi cơn thịnh nộ.
“Hầy, không nói với anh nữa, em đến để xem có gì chơi được không.”
“Hửm?”
Phong Vũ đi lấy nước ép cho cô, thắc mắc với những gì cô nói.
“Em muốn làm gì, ở nhà không vui à?”
“Ừm! Ở nhà chán rồi, muốn kiếm gì đó làm. Đi làm kiếm tiền nuôi thân.”
Phong Vũ gõ vào trán cô, Giai Ý ôm lấy cái trán bị đau, cái chân định đá anh một cái thì lại bị anh giữ lại.
“Tiền anh không đủ em cho dùng à?”
Giai Ý nhanh chóng gật đầu một cái dứt khoát.
“Em đúng thật là! Chán thì đi mua sắm các thứ đi, cần gì đi làm.”
Giai Ý quá chán với người đàn ông này. Có người con gái nào mà không thích có người nuôi? Nhưng cô ở nhà đủ chán rồi, không muốn ở nhà nữa.
“IPad đây, em ngồi chơi một lúc đi, anh có một cuộc họp online bây giờ. Chờ anh làm việc xong sẽ đưa em đi chơi cho khuây khỏa.”
“Có cần em ra ngoài cho anh họp không?”
“Không cần! Em ở lại cũng không ảnh hưởng gì cả?”
Nói xong Phong Vũ quay lại bàn làm việc, mở laptop và bắt đầu họp.
Giai Ý ngồi lướt mạng xã hội để giết thời gian. Nhưng lướt một hồi cũng chán.
Cô cầm theo IPad mon men tiến đến chỗ bàn làm việc.
Phong Vũ mặc dù chăm chú nhìn vào màn hình nhưng nhất cử nhất động của Giai Ý anh đều biết, thấy cô lén lút đi đến đây anh cũng mặc kệ, để xem cô lại bày trò gì.
Ngồi đối diện anh, Giai Ý đưa IPad lên, trên đó có ghi mấy chữ.
“Anh đẹp trai quá đi!!!”
*Khụ...Khụ*
Phong Vũ nhìn dòng chữ thì bị sặc, cô có cần phải chọn ngay lúc này để khen anh không?
Giai Ý thấy biểu cảm của anh thì cười khúc khích, vẻ mặt tự hào và rất hài lòng.
Thu lại vẻ tự hào khi nãy, Giai Ý ngồi nghiêm chỉnh cho anh làm việc.
Hình như là họp với bên trụ sở nước ngoài, bọn họ toàn nói Tiếng Anh, thỉnh thoảng còn có một ngôn ngữ nào đó xen vào. Nghe mà được chữ hiểu chữ không.
Cuộc họp kết thúc rất nhanh, khi anh vừa gập laptop thì Giai Ý liền lên tiếng.
“Anh! Nãy mọi người nói tiếng gì thế?
“Tiếng Anh!”
“Không phải, thỉnh thoảng có một ngôn ngữ khác ấy!”
“À! Là Tiếng Pháp. Em có chuyện gì sao?”
Ánh mắt Giai Ý trở lên sáng lấp lánh lạ thường, theo như kinh nghiệm của anh thì có lẽ sắp có chuyện gì đó không ổn xảy ra.
“Em biết em muốn làm gì rồi. Em muốn học Tiếng Pháp!”
“...”
“Sao vậy?”
“Chỉ vậy thôi sao?”
“Đúng vậy!”
Phong Vũ đang tưởng rằng cô lại sẽ quậy phá gì đó, ai ngờ chỉ là muốn học ngôn ngữ mới.
“Anh sẽ sắp xếp người dạy cho em!”
“Ngay ngày mai được không anh?”
Anh không ngờ có một ngày Giai Ý sẽ lại sốt sắng vì được học thêm một ngôn ngữ mới.
Ngày hôm sau giáo viên dạy Tiếng Pháp đã được sắp xếp.
Giai Ý sẽ học tại công ty, Phong Vũ đã sắp xếp một phòng mới ở ngay bên cạnh phòng anh.
Như vậy sẽ có thể ở gần cô.
Ngày đầu tiên học Tiếng Pháp với Giai Ý cực kỳ thuận lợi. Đến cả giáo viên cũng phải khen ngợi cô.
Khoảng hơn 2 tuần sau, Giai Ý mỗi ngày đều rất chăm chỉ học. Khả năng tiếp thu kiến thức cực kỳ nhanh, chẳng mấy chốc đã có thể đọc và dịch những đoạn văn ngắn.
Thời gian cứ như thoi đưa, 3 tháng nữa đã trôi qua. Khóa học Tiếng Pháp của Giai Ý đã kết thúc sớm hơn dự định.
Bởi vì những thứ cần thiết cô đã nắm trong lòng bàn tay. Bây giờ chỉ cần trau dồi thêm vốn từ, mà điều này thì hoàn toàn có thể tự học.
Học được thêm một ngôn ngữ mới khiến Giai Ý trở nên tự tin hơn hẳn, ít nhất cô không vô dụng.
Hôm nay không cần phải học nữa, Giai Ý qua chơi với Phong Vũ.
“Hello anh! Em đến với anh đây!”
Cô đi đến bên cạnh anh, nhìn xem anh đang làm gì.
“Ể! Tài liệu bên Pháp hả! Có cần em giúp không?”
Phong Vũ lúc này mới nhớ ra. Tiểu Ý của anh biết Tiếng Pháp cơ mà, sao lại phải làm bạn với cái đống này chứ.
Nói thật thì anh giỏi là thế nhưng Tiếng Pháp đối với anh là điều gì đó rất xa xỉ. Anh đã từng học nó nhưng đành bỏ cuộc vì không thể tiếp thu được.
“Đây! Giúp anh dịch ra nhé!”
“Ok!!”
Giai Ý vui vẻ nhận lấy tài liệu và bắt đầu làm việc.
“Giai Ý! Hay em vào công ty anh làm đi. Xử lý những tài liệu bằng Tiếng Pháp.”
“Có lương không?”
Phong Vũ không tin vào tai mình, tất cả thẻ của anh cô đều có thể sử dụng, vậy mà còn hỏi anh có trả lương không. Khác nào cô tự lấy tiền mình trả công mình?
“Không trả!”
“Đồ keo kiệt! “
Nói thì nói thế nhưng Giai Ý vẫn tiếp tục dịch tài liệu giúp anh