"Không hiểu sao mình lại dễ dàng tin những lời của tên lừa đảo kia nói cơ chứ. Những chiếc xe ấy có bao giờ giảm giá đâu!!"
Giai Ý nói chuyện một mình nhưng lại cố ý để người bên cạnh nghe thấy. Phong Vũ bất lực trước sự trẻ con của Giai Ý.
"Anh biết lỗi rồi mà! Em đừng giận anh nữa. Anh cố ý đưa em đi chơi để chuộc lỗi rồi đây."
"Em có giận anh đâu!!!" Giai Ý quay ngoắt sang nhìn anh, chớp chớp mắt, giọng nói giải nai nghe một phát là biết ngay. Nói xong liền quay mặt đi.
Con đường hai người đang đi rất thoáng đãng, khác hẳn với vẻ nhộn nhịp của thành phố.
Đi được một lúc, Giai Ý bỗng thấy một khoảng lấp lánh rất đẹp mắt, đi thêm một đoạn nữa, một bãi biển xinh đẹp hiện ra. Không kìm được lòng nên Giai Ý đã lên tiếng cảm thán.
"Wow...Nó đẹp quá"
Ánh chiều tà chiếu lên những gợn sóng nhỏ tạo thành một bức tranh lung linh, sống động.
"Em thích chứ?"
"Thích! Nó thật sự rất đẹp.!"
Xe vừa dừng bên đường, Giai Ý lập tức mở cửa xe chạy ra biển. Phong Vũ thì chỉ lo cô chạy vội quá mà vấp ngã.
"Giai Ý! Chạy từ từ thôi!"
Nhưng sự thích thú của Giai Ý đã dâng lên quá cao, đã lâu rồi cô chưa được ra biển. Có lẽ là từ sau khi mẹ mất.
Giai Ý vui vẻ nghịch nước, lấy cát xây nhà, nhặt vỏ sò trang trí. Phong Vũ dựa người vào xe nhìn cô từ xa đầy ấm áp.
Chỉ có Giai Ý mới có thể khơi dậy sự dịu dàng trong Phong Vũ.
Chơi đã đời, Giai Ý mới để ý đến Phong Vũ. Khóe miệng cô cong lên cất tiếng gọi anh.
"Phong Vũ! Xuống đây cõng em!!"
Phong Vũ vui vẻ tiến đến đến bên cô, quỳ một bên đầu gối để Giai Ý leo lên.
"Dạo này em tăng cân rồi đúng không?"
Sau câu nói ấy không phải là một loạt câu chửi mà là một tràng kêu la thất thanh đến từ vị tổng tài hay lừa người kia.
"ANH NÓI CÁI GÌ CƠ??" Giai Ý nói từng chữ một cách rõ ràng, bàn tay nhỏ bé nhéo mạnh vào bên hông của Phong Vũ. Người cô nhỏ nhưng lực các ngón tay không hề nhỏ.
Phong Vũ quả thật rất muốn gợi đòn mà. Nhưng anh biết cô sẽ không để bụng lâu.
Phong Vũ cõng Giai Ý trên lưng đi dạo quanh bờ biển, hình ảnh ấy trông thật hạnh phúc.Có lẽ bấy kỳ cặp đôi nào cũng mong muốn như vậy.
"Hôm nay em cảm thấy thế nào?" Phong Vũ hỏi.
Giai Ý đang ngắm cảnh chỉ nhẹ nhàng buông một câu "Bị lừa và trêu chọc!"
Phong Vũ bật cười. Giai Ý nhìn anh thắc mắc "Anh cười cái gì?"
"Anh thấy em rất đáng yêu!!!"
Giai Ý "Xì" một cái, anh chỉ có giỏi nịnh nọt. Nhưng trong lòng của cô lại vui vẻ không thôi, trên môi luôn là nụ cười ngọt ngào.
"Anh không thấy mệt à?"
"Không có! Em nhẹ mà, anh cõng như không vậy!"
Dù cho anh có nó thế nhưng Giai Ý vẫn không đành lòng bắt nạt anh nữa. Để anh cõng nãy giờ cũng đủ trừng phạt anh rồi.
Thấy trời đã tối, Giai Ý bèn lên tiếng.
"Thả em xuống đi!"
"Sao vậy?"
"Chán lưng anh rồi!" Giai Ý cười nói tiếp "Chúng ta về thôi!"
Hai người cùng nhau đi về phía xe, cùng nhau trở về nhà. Hôm nay tuy bị anh lừa nhưng Giai Ý lại không cảm thấy buồn. Vì sao ư? Vì phát hiện ra mình có người yêu giàu có chứ sao!!
Nhưng sự thật thì Giai Ý vui vì có thể biết thêm về anh một chút. Từ trước tới gì chỉ có anh là hiểu cô, còn cô lại không.
Vì mải vui chơi nên Giai Ý đã ngủ quên trên xe. Phong Vũ bế cô lên phòng, đắp chăn kỹ càng cho cô còn bản thân trở về phòng mình tắm rửa sau đó vào thư phòng làm việc.
Công việc của một chủ tịch vốn không hề đơn giản mà, chủ tịch thì vẫn là chủ tịch, công việc vẫn là công việc. Chúng luôn sẵn sàng chờ anh động đến.
Làm việc liên tục hơn 2 giờ đồng hồ nhưng Phong Vũ vẫn hoàn toàn tập trung, nhưng tiếng động từ cánh cửa đã khiến anh rời mắt khỏi màn hình laptop.
"Em nghe mọi người bảo anh chưa ăn tối. Xuống ăn với em đi, lúc nãy em ngủ quên nên giờ thấy đói."
Thì ra là Giai Ý vì đói nên đã thức giấc, qua phòng anh thì không thấy anh. Xuống dưới nhà thì biết anh vào thư phòng làm việc từ lúc trở về nhà đến giờ mà chưa hề ăn tối.
Cảm thấy anh phải làm việc muộn như vậy là lỗi do cô đã giận dỗi nên thấy ái náy.
"Em ăn trước đi, anh còn một ít công việc, xong sẽ xuống ăn sau!"
"Không được! Em muốn anh ăn với em, anh cứ làm đi, em sẽ đợi anh!"
Phong Vũ gật đầu, Giai Ý liền vào trong.
"Đến đây ngồi với anh"
Giai Ý tiến đến bên bàn làm việc, chưa kịp đứng vững đã bị Phong Vũ kéo vào trong lòng.
Để Giai Ý ngồi trên đùi, Phong Vũ tiếp tục đọc tài liệu.
Giai Ý ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh không làm phiền. Tài liệu mà anh đọc là tiếng nước ngoài khiến Giai Ý nhìn muốn hoa mắt.
15 phút sau Phong Vũ đã đọc xong trang cuối cùng của tài liệu.
"Đây là tiếng gì thế? Nhìn chả hiểu gì cả!" Phong Vũ đang định gấp tài liền thì Giai Ý đã hỏi.
"Tiếng Anh! Đây là báo cáo từ trụ sở bên Pháp gửi về. Nào, đi ăn thôi!"
Hai người xuống dưới ăn tối, Giai Ý hôm nay ăn nhiều hơn thường ngày, không biết do đồ ăn ngon hay vì quá đói. Mà có lẽ là do cả hai.
Những ngày sau đó Giai Ý thường cùng Phong Vũ đến công ty. Anh thì làm việc còn cô sẽ ngồi chơi, lâu lâu sẽ mang nước hoặc pha cà phê cho anh.
Một mình Phong Vũ chiếm nguyên một tầng của tòa nhà, ở đây cũng có đầy đủ những tiện nghi khác nhau.Vì vậy khi pha cà phê hay lấy nước cho anh Giai Ý sẽ không phải chạm mặt những nhân viên khác. Như vậy cô thấy thoải mái hơn.
Ngồi trong căn phòng to lớn, Giai Ý để ý thấy xung quanh có rất nhiều sách liền đi đến xem.
"Em có thể xem chúng chứ?" Giai Ý cất tiếng hỏi.
"Em cứ lấy đi!" Phong Vũ đang xem gì đó nên chỉ đáp chứ không nhìn. Giai Ý cũng không để ý.
Nhưng đi một vòng thì toàn là sách về tài chính, kinh doanh, kinh tế quốc tế, luật kinh doanh trong và ngoài nước.
Giai Ý nhìn đống sách mà phát hờn. Sách gì không biết, toàn những cuốn sách khô khan mà cô không thích.
Tìm trong đống sách đồ sộ mà không có lấy một quyển sách lạc loài. Giai Ý từ bỏ đống sách, quay về chiếc ghế sofa nằm ườn ra.
Đúng lúc ấy Phong Vũ vừa làm việc xong, đi đến bên cô ngồi xuống, để đầu cô gối lên mình.
"Sao vậy? Không tìm được cuốn nào à?"
"Chứ còn gì!! Sách của anh toàn về kinh tế, khô khan, em không đọc được.!"
"Vậy em muốn đọc sách gì?"
"Ừmmmm... Tiểu thuyết kinh điển, truyện cổ, truyện kinh dị, truyện trinh thám,...." Giai Ý hăng say liệt kê hàng loạt những thể loại mà cô thích.
Đang liệt kê thì Tạ Thiên mang thức ăn trưa đến cho hai người. Từ ngày Giai Ý đến công ty cùng Phong Vũ thì Tạ Thiên trở thành shipper bất đắc dĩ.
Giai Ý thấy đồ ăn thì chạy vèo đến bàn ăn, mặc kệ Phong Vũ đang ngồi bơ vơ.
Nhìn Giai Ý đang ăn ngon lành, anh liền gọi Tạ Thiên đến dặn dò gì đó. Tạ Thiên nghe xong thì gương mặt kiểu "Cái quái gì vậy?" Nhưng cũng không hỏi nhiều nếu còn muốn được sống lâu, chỉ có thể thực hiện nhiệm vụ thôi.
Trong căn phòng rộng lớn lúc này chỉ có tiếng nói ríu rít của Giai Ý cùng với thái độ bất lực của Phong Vũ trước những câu nói hay câu hỏi ngớ ngẩn của cô, có những câu hỏi anh cũng không biết phải trả lời làm sao.
"Phong Vũ! Tại sao con cá lại bơi mà không đi nhỉ?"
"Phong Vũ! Anh thấy tại sao con gà lại tên là gà mà không phải tên khác?"
"Phong Vũ! Con mèo kêu "Meows meows" vậy tại sao con chó lại sủa "Gâu Gâu"
"Phong Vũ! Tại sao anh lại là con trai???"
Các bạn thấy đấy, người yêu của một người không bình thường thì cũng không thể nào giống người bình thường.