Ăn trưa xong thì Giai Ý dắt Tiểu Phong ra vườn chơi. Thú vui tao nhã của một người giàu có.
Ngồi nhìn Tiểu Phong vui đùa thì Giai Ý rơi vào trầm tư.
Phải nói rằng từ khi hai người ở bên nhau thì Giai Ý chưa từng làm điều gì cho anh cả. Đều là anh làm cho cô.
Giai Ý cảm thấy như vậy thật bất công với anh, cô muốn làm một cái gì đó để anh vui, ví dụ như là một bất ngờ chẳng hạn.
Nhưng nên làm gì bây giờ? Tặng quà sao?
“Anh ấy đâu có thiếu thứ gì!”
“Nấu một bữa ăn? Anh ấy còn nấu ngon hơn mình gấp vạn lần!”
Giai Ý tự nói chuyện với chính mình rồi cũng tự mình vò đầu bứt tóc, cô không biết nên làm gì cả. Thật là làm khó cô mà!
Cô chán nản đi vào nhà, đi ngang qua chỗ mấy chị làm bếp thì nghe được một điều khá thú vị.
Giai Ý chạy ngay đi xem lịch trên điện thoại, trên môi cô nở một nụ cười phấn khởi.
“Một tuần nữa là sinh nhật của Phong Vũ, mình có thể tổ chức một bữa tiệc sinh nhật bất ngờ cho anh ấy!”
Nguyên một tuần cô lén lút anh đi tìm những vật trang trí cho bữa tiệc, cũng giấu anh bàn bạc với mọi người để giúp sức.
Đôi lần đi làm về Phong Vũ bắt gặp Giai Ý bàn tán to nhỏ với đám người Tạ Thiên ở nhà bếp nhưng anh cũng chẳng để ý lắm.
Trước giờ đám người đó vẫn làm những chuyện mờ ám mà, với cả có Tạ Thiên ở đó tham gia nên cũng chẳng cần lo lắng nhiều, chắc lại tìm được cái gì đấy để chọc phá.
Tạ Thiên sẽ canh chừng bọn họ, không để bọn họ gây chuyện gì lớn.
Ngược lại anh lại thấy vui vì có Giai Ý cùng ở đó, cô đã dần trở lại giống như trước kia rồi, vui vẻ, hoạt bát, tràn đầy năng lượng.
Đến ngày sinh nhật của anh, Phong Vũ vẫn chẳng thèm đả động gì với Giai Ý, không đòi hỏi quà cáp, cũng không nhắc khéo gì với cô.
Phong Vũ vẫn như ngày bình thường, vẫn dậy sớm vệ sinh cá nhân, vẫn hỏi Giai Ý có muốn đi làm cùng anh không, vẫn đi làm như đây là một ngày bình thường như bao ngày.
Nhưng đến khi Phong Vũ vừa rời nhà thì nơi đây mới chính thức trở nên sôi động.
Giai Ý đã nhờ Tạ Thiên giữ chân Phong Vũ cho đến khi bọn họ ở biệt thự chuẩn bị xong.
Lần này có cả bố mẹ Phong, cô Phong Dung tham gia giúp đỡ.
Mọi người tất bật trang trí biệt thự từ trong ra ngoài, cũng may biệt thự nhiều người, mỗi người một công việc thế nên không quá bận rộn.
Tuy nhiên từ vụ việc lần trước thì sức khỏe của Giai Ý giảm đi rất rõ ràng, mọi người biết nên cũng không cho cô làm nhiều.
“Giai Ý! Em ra kia ngồi với Tiểu Phong đi, ở đây có bọn anh lo!”
“Tiểu Ý à! Qua đây nếm thử đồ ăn nè!”
“Ở đây có bố mẹ phụ trách rồi! Con đi xem chỗ khác đi!”
“Cháu không cần làm gì đâu, ở đây đã có cô nhỏ trông chừng!”
Giai Ý đi đâu cũng bị mọi người xua đuổi, nhưng sự xua đuổi này lại có chút đáng yêu.
Cuối cùng thì cô vẫn là chỉ có thể đi loanh quanh xem mọi người làm, đôi khi năn nỉ lắm thì được mọi người cho giúp một số việc lặt vặt.
Ở tập đoàn hôm nay thì lại cực kỳ căng thẳng. Không hiểu sao Phong Vũ từ sáng đến giờ làm việc rất cục tính.
Nhưng đâu ai biết được lý do, Tạ Thiên cũng chỉ bất lực chịu đựng, anh mặc dù tức muốn đến đấm Phong Vũ một cái nhưng lại không dám.
Chỉ có thể nhẩm trong đầu: Vì miếng cơm manh áo! Vì miếng cơm manh áo!
Trong văn phòng, Phong Vũ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, giống như đang chờ một cái gì đó.
Đợi mãi đến hết giờ nghỉ trưa nhưng điện thoại vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Phong Vũ ôm một cục khó chịu đi đến phòng họp. Chuẩn bị bước vào cửa thì điện thoại anh vang lên, là Giai Ý. Phong Vũ liền thay đổi sắc mặt, lông mày cũng dãn ra.
“Alo Giai Ý!”
“Alo anh à! Có đang bận gì không?”
“Không có! Em gọi có gì không?”
Phong Vũ hào hứng chờ đầu dây bên kia trả lời.
“À! Em tính nhờ anh mua cho em một ít xiên thịt nướng. Chỗ mà lần trước chúng ta đi chơi ăn ấy!”
Phong Vũ thất vọng xụ mặt xuống, đây không phải câu trả lời mà anh muốn.
“Được! Vậy... Em còn gì muốn nói không?”
Phong Vũ không bỏ cuộc, anh cố ý hỏi thêm.
“Ừmmm... Để em xem. Hình như là không còn gì cả, em chỉ muốn ăn thịt nướng thôi!”
“Thật... Thật sự chỉ vậy thôi??”
“Ừ! Nhớ về sớm ăn cơm! Vậy nha, bái bai!”
“Em...”
Phong Vũ chưa kịp đáp lại thì Giai Ý đã cúp máy. Khuân mặt anh trở nên vô cùng khó coi.
Suốt một buổi họp không một ai dám nhúc nhích, đến cả nói cũng không dám nói to. Trời đã hanh lạnh nay còn giá buốt hơn.
Không ai biết rằng Phong Vũ đang chờ một câu “Chúc Mừng Sinh Nhật” từ Giai Ý.
Anh tuy không nói nhưng không có nghĩa anh không muốn được mọi người chúc mừng.
Phong Vũ vẫn còn rất trẻ con, anh vẫn muốn được chúc mừng sinh nhật.
Hôm nay không hiểu sao Phong Vũ làm mãi vẫn không hết việc. Cứ làm hết cái này thì Tạ Thiên lại đưa thêm việc khác.
Thủ phạm không ai khác chính là Tạ Thiên, anh đã đưa cho Phong Vũ làm cả công việc ngày hôm sau.
Cũng không biết làm sao, phía bên biệt thự vẫn chưa chuẩn bị xong.
Nhưng tốc độ làm việc của Phong Vũ đúng là quái vật, chẳng mấy chốc việc của ngày hôm sau cũng xong.
Tạ Thiên không thể đưa thêm việc của những hôm sau nữa, như vậy thì chắc chắn Phong Vũ sẽ phát hiện ra điều bất thường.
“Chúng ta về thôi Tạ Thiên!”
“Vâng! Em biết rồi, đợi em thu dọn đồ!”
Tạ Thiên nhân cơ hội này kéo dài thêm một ít thời gian, nhưng cũng không được nhiều.
“Alo! Giai Ý à, ở đó sắp xong chưa, anh Phong Vũ đang chuẩn bị về!”
“Thật sao! Bọn em sắp xong rồi! Tầm hơn nửa tiếng nữa!”
Nửa tiếng sao, không ổn rồi, từ tập đoàn về nhà đi chậm lắm cũng chỉ mất 15 phút, Tạ Thiên biết kiếm đâu ra thêm 15 phút đây.
“Anh đừng lo, em có nhờ anh ấy đi mua một ít xiên nướng rồi, sẽ kéo dài thêm được một ít thời gian.”
Nghe xong Tạ Thiên thờ phào nhẹ nhõm, may mà Giai Ý đã lường trước.
Ông trời cũng thật biết thương người, quán xiên nướng hôm nay lại rất đông, Phong Vũ phải đợi tận hơn 20 phút mới mua được.
“Alo anh Tạ Thiên! Tụi em xong rồi, bọn anh sắp về chưa!”
Tạ Thiên thấy bóng dáng Phong Vũ đang quay lại thì vội vàng nói vào điện thoại.
“Anh Phong Vũ vừa mua xiên nướng xong, tầm khoảng hơn 10 phút nữa sẽ về đến nhà!”
“Ok”
Vừa cúp máy thì Phong Vũ cũng vừa vào xe.
“Cậu nói chuyện với ai mà có vẻ bí ẩn vậy?”
“Đâu... Đâu có, em có nói chuyện với ai đâu. Chỉ là gọi lộn số thôi!”
“Được rồi! Về nhà thôi!”
Con đường hôm nay cũng thật lạ, mọi khi giờ này rất đông đúc nhưng bây giờ lại thông thoáng lạ thường.
“Tạ Thiên! Cậu cảm thấy Giai Ý có thật sự yêu tôi không?”
“Hả?? Sao anh lại hỏi vậy?”
Tạ Thiên đang lái xe thì đổ mồ hôi hột nhìn vào kính chiếu hậu. Câu hỏi bất ngờ này có ý gì đây?
“Tôi cảm thấy cô ấy không còn yêu tôi nữa!”
“Không phải đâu, Giai Ý chắc chắn vẫn yêu anh mà!”
“Hôm nay sinh nhật tôi, chắc chắn cô ấy biết mà. Vậy tại sao cả ngày hôm nay cô ấy không hề nói chúc mừng sinh nhật tôi?”
Tạ Thiên không biết nói gì hơn. Thì ra là vì Giai Ý không nói chúc mừng sinh nhật với anh. Hóa ra cả ngày hôm nay anh tức giận là vì chuyện này.
Đúng là hết thuốc chữa, tý nữa anh sẽ nhận được một bất ngờ vô cùng lớn đấy! Lão đại ạ!