"Em định sẽ làm gì tiếp theo?" Phong Vũ nằm ôm Giai Ý ở ban công trên chiếc ghế dài.
"Hả? Làm gì là làm gì?" Giai Ý đang yên vị trong lòng anh ăn kem, ngước lên hỏi anh với vẻ mặt ngơ ngác.
Phong Vũ vỗ trán, anh quên mất rằng cô nhóc này thường không có suy nghĩ cho tương lai, cô hồn nhiên đến phát hờn.
Anh đành phải thay cô suy nghĩ thôi.
"Thì là sau khi có kết quả tốt nghiệp em sẽ định làm gì? Học tiếp hay tìm kiếm công việc?"
Giai Ý đung đưa cái chân lên xuống, mắt nhìn bầu trời đầy sao.
"Học tiếp thì không được rồi, em học tệ quá mà. Có lẽ sẽ tìm công việc nào đó để làm."
Bỗng Giai Ý quay qua hỏi anh "Công ty anh có tuyển lao công không? Cho em vào làm đi!!"
Phong Vũ nghe mà muốn tăng xông, nghĩ gì khi anh nâng cô như nâng trứng hứng như hứng hoa mà lại để cô làm lao công?
"Không đời nào!!" Anh nhìn cô đầy hăm dọa.
Giai Ý thấy rõ ràng ý tứ từ chối của anh thì bĩu môi "Không cho thì thôi, mắc gì hung dữ với người ta!"
"Hay làm thư ký cho anh đi!!"
Giai Ý nghe xong lập tức đưa tay lên trán anh "Không nóng, nhiệt độ vừa phải", ánh mắt soi xét từng nét mặt Phong Vũ "Sắc mặt không nhợt nhạt, rất bình thường"
Phong Vũ thấy hành động kỳ lạ của Giai Ý thì khó hiểu, anh nhanh chóng cầm lấy cánh tay đang làm loạn của cô trên mặt mình.
"Em đang làm cái gì thế, còn nói linh tinh nữa!"
Giai Ý nghe vậy thì dừng tay, quay trở lại nằm vào lòng Phong Vũ.
"Em kiểm tra xem anh có bị bệnh không?"
"Bị bệnh? Anh bình thường mà!!"
Giai Ý đáp lại "Bình thường cái đầu nhà anh! Nghĩ sao mà bảo em làm thư ký cho anh. Em thấy thông tin tuyển dụng của công ty anh rồi. Trình độ ít nhất cũng phải cử nhân đại học, còn em đến thi tốt nghiệp còn có khả năng rớt thì lấy đâu mà vào công ty anh được"
"Anh tuyển ai ý kiến!" Phong Vũ trả lời một câu khiến Giai Ý muốn đánh người.
Hai mắt cô giật giật nhìn anh "Anh có bị gì không vậy? Anh không sợ người ta nói anh thế này thế kia à?"
"Anh không quan tâm, vả lại ai dám nói?"
"Em quan tâm!!!"
Giai Ý không muốn người khác nói anh ỷ quyền thế đưa cô vào tập đoàn. Điều gì cô cũng không làm tốt nên chí ít cô không muốn mình làm anh gặp phải rắc rối.
"Để từ từ rồi tính sau vậy, em mới thi xong mà, kết quả còn chưa có, đậu rớt thế nào còn chưa biết. Tính trước cũng không được gì, em vẫn còn muốn nghỉ ngơi."
Phong Vũ cũng không quan trọng lắm vấn đề này nên cũng không đề cập nữa.
"Được! Em không cần làm gì cả. Anh dư sức nuôi em!"
Nói rồi anh xoa xoa đầu cô làm tóc cô rối tung cả lên.
Giai Ý hoạt ngôn đáp lại anh "Vậy phải nhờ vào Phong tổng đây rồi! Mong ngài sẽ nuôi tôi thật tốt!"
Sau đó hai người cùng nhau cười đùa vui vẻ.
Khi gặp đúng người bạn sẽ không cần phải gồng gánh mọi thứ một mình, họ sẽ luôn ủng hộ, bên cạnh bạn.
* * *
Hai tuần trôi qua, hàng ngày Giai Ý chỉ ở nhà ăn và chơi, mỗi ngày sẽ cùng mọi người làm vườn, thưởng hoa. Cuộc sống rất đơn giản.
Buổi tối, sau khi đã ăn xong bữa tối, Phong Vũ và Giai Ý đang nghỉ ngơi tại phòng khách.
*Kính Koong*
Tiếng chuông cửa vang lên, Giai Ý đang đọc sách ở phòng khách, định bước ra ngoài mở cổng thì bác quản gia đã chạy ra mở trước.
Một lúc sau, bác quản gia chạy vào trong nhà, trên tay là một phong bao được niêm phong.
"Giai Ý! Giai Ý! Là từ trường của cháu gửi đến đó. Cháu mau mở ra xem đi"
Giai Ý nhận lấy phong bao kia, trên đó ghi "Giấy Báo Kết Quả Thi Tốt Nghiệp".
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho kết quả tệ nhất nhưng Giai Ý vẫn hơi run run.
Phong Vũ cùng bác quản gia cũng cố gắng thở nhẹ nhất có thể.
Đúng lúc này Tạ Thiên từ khu nhà phía sau cũng xuất hiện. Anh ta sống cùng nhà với Giai Ý và Phong Vũ, lúc biết chuyện Giai Ý cũng không bất ngờ.
Phong Vũ và Tạ Thiên là anh em từ lâu, Tạ Thiên cũng không có gia đình nên Phong Vũ cho ở lại cũng là điều bình thường.
Tạ Thiên đang mặc bộ đồ ngủ hình con gấu màu nâu, lên đây để uống nước thì thấy ba người đang ở sofa, vẻ mặt cũng khá căng thẳng.
"Này! Có chuyện gì vậy?" Tạ Thiên ló mặt đến chỗ ba người.
Giai Ý nhìn anh đáp "Là..là giấy báo kết quả thi!"
Bất giác Tạ Thiên cũng im bặt, không khí trở nên căng thẳng, ba cặp mắt đang chăm chú nhìn từng cử chỉ mở phong bao của Giai Ý.
Tờ giấy trắng trong đó đang dần dần hiện ra, cô nhắm vào không dám nhìn.
Một lúc sau, Giai Ý lấy hết can đảm, mở thật to đôi mắt, nhìn thẳng vào tờ giấy.
"Aaaaaa!! Phong Vũ! Em đậu rồi! Em đậu rồi!"
Giai Ý vừa nhìn thấy dòng chữ "Bạn đã đủ điều kiện để tốt nghiệp" thì vui không tả nổi, cô ôm nhào lấy Phong Vũ bên cạnh cũng đang mỉm cười.
Bác quản gia cùng Tạ Thiên cũng thả lỏng cơ thể, nhìn nhau bật cười. Thời gian qua, họ đã xem Giai Ý như một người cháu, một người em thân thiết.
Tối đó Giai Ý rất vui, cô chạy đi khoe với tất cả mọi người, ai ai cũng chúc mừng cô. Bọn họ thật sự rất yêu mến cô, coi cô như người thân.
Đêm hôm ấy cô ôm Phong Vũ ngủ rất ngon, mặc dù ngày nào cô cũng ngủ ngon.
Vậy là bây giờ Giai Ý đã không còn phải lo vấn đề gì hết. Công việc thì cứ để tính sau, dù gì Giai Ý vẫn chưa đủ tuổi để đi ứng tuyển.
Và Giai Ý đặc biệt hơn những người bạn đồng trang lứa khi là bảo bối của người giàu nhất đất nước nên tiền bạc không cần phải lo, cứ từ từ tìm việc, không gấp.
Từ khi rời khỏi gia đình cũ, Giai Ý không hề bị làm phiền bởi người cha không tình người kia. Giai Ý cũng không còn để tâm nữa.
Có thể cô sẽ bị nói là người con bất hiếu, nhưng những gì ông ta đã làm với mình thì cô không thể nào yêu thương ông được nữa, sự việc ở quán bar đã thật sự khiến cô không còn gì để luyến tiếc gia đình ấy.
Bây giờ cuộc sống của cô chỉ quay quanh Phong Vũ, người đàn ông yêu cô, và cô cũng yêu người ấy.
"Phong Vũ! Hôm nay anh có bận gì nhiều không?"
Giai Ý đang nằm trên giường lười biếng nhìn anh chuẩn bị đến công ty.
"Không có gì nhiều! Có một cuộc họp với trụ sở bên Châu Âu. Có muốn lên công ty cùng anh không?"
"Tất nhiên là có!" Giai Ý bật dậy đáp, cô cũng đang có ý định ấy mà.
Cô nhanh chóng thay vệ sinh cá nhân, ăn sáng rồi cùng anh đến công ty.
Tạ Thiên đã đứng chờ hai người từ lâu, sự xuất hiện của Giai Ý cũng không làm anh bất ngờ. Cô cũng rất giống Phong Vũ.
Đều tùy hứng như nhau!
Giai Ý là người thích sự thoải mái nên thường hay mặc đồ rộng, hôm nay cũng thế. Cô mặc một chiếc váy chữ A from rộng, dài trên mắt cá chân, rộng rãi và dễ chịu.
Những người khác khi ra ngoài thường sẽ mang nào là túi sách hàng hiệu, giày dép, quần áo đắt tiền, trang điểm tỉ mỉ.
Nhưng khi đi ra ngoài Giai Ý chỉ mang một chiếc điện thoại và đồng hồ đeo tay.
Biết cô không thích đồng hồ thông minh nên Phong Vũ đã mua rất nhiều đồng hồ theo kiểu cách cổ điển, là đồng hồ cơ cho cô.
Tuy là vậy nhưng Giai Ý vẫn rất thường đeo chiếc đồng hồ thông minh mà Phong Vũ tặng cô, trông nó cũng rất giống chiếc đồng hồ cổ điển, chỉ là chức năng hiện đại thôi. Nhưng quà anh tặng nên tất nhiên là phải trân trọng.
Rất lâu rồi Giai Ý chưa đến công ty Phong Vũ, không biết nó có thay đổi gì không, cô rất háo hức như những ngày đầu đến đây.