• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giai Ý vẫn còn rất hoảng loạn, cô không khóc nhưng ánh mắt tràn đầy nỗi sợ hãi.

Tạ Thiên cố gắng lái xe nhanh nhất có thể để trở về, anh nhìn Giai Ý đang trong lòng của Phong Vũ cũng thấy thương cho cô.

Phong Vũ ôm trọn Giai Ý trong lòng, không ngừng vỗ về cơ thể đang run lên vì sợ hãi.

“Tiểu Ý ngoan, chúng ta về nhà nhé! Chúng ta sắp về nhà rồi, ngoan!”

Giai Ý không có một chút phản ứng nào với anh, Phong Vũ trong lòng sốt ruột mãi không thôi.

Về đến nơi, Phong Vũ đưa cô vô phòng tắm mà anh đã dặn người chuẩn bị trước.

Vừa mới bước đến phòng tắm Giai Ý không nói không rằng, đẩy mạnh anh ra rồi đóng chặt cửa phòng lại.

“Giai Ý, em mở cửa ra, không được làm bậy. Giai Ý! Có nghe anh nói không? Mau mở cửa ra cho anh! Giai Ý. “

Anh ở bên ngoài đập cửa liên hồi nhưng cô vẫn không trả lời.

“Em không mở anh sẽ phá cửa vào đấy!”

“...”

Phong Vũ đang chuẩn bị phá cửa thì Giai Ý ở bên trong lên tiếng.


“Vũ...Có thể... Để em một mình... Một lát không?”

“Không được! Anh không yên tâm!”

“Phong Vũ! Làm ơn! Em muốn một mình. Coi như em... Cầu xin anh được không?”

Giai Ý cố gắng nặn ra từng chữ một cách khó khăn.

Để tránh cô kích động thêm nên Phong Vũ đành thỏa hiệp.

“Được! Anh cho em mười phút, sau đó em phải mở cửa cho anh! Được không?”

“Được!”

Phong Vũ ra phía đối diện ngồi, đôi mắt vẫn hướng về phía phòng tắm.

Giai Ý bước vào bồn tắm ấm áp với hương hoa hồng cô yêu thích.

Lúc này chỉ còn một mình, mọi nỗi uất ức cô đã có thể thể hiện hết ra, cô khóc nức nở.

Khóc đến không còn hơi Giai Ý lại bắt đầu tẩy rửa cơ thể mình một cách cực đoan. Cô lấy bông tắm chà mạnh vào cơ thể khiến nó trở nên ửng đỏ, có chỗ còn hơi rướm máu.

Làm sao cô có thể chấp nhận được những gì vừa xảy ra, thân thể này cô chỉ muốn dành cho người cô yêu, nay lại bị động chạm bởi những thứ không sạch sẽ. Cô không biết phải đối diện thế nào.

Cô cứ hành hạ chính mình không biết điểm dừng. Phong Vũ ở bên ngoài thấy đã gần mười phút mà bên trong lại chẳng có phản ứng gì cả thì nóng lòng đứng dậy.

Anh tiến đến trước cửa phòng, gõ gõ vài cái nói vọng vào.

“Tiểu Ý! Em mở cửa được chứ, anh vào với em!”

“...”

“Giai Ý! Em có nghe anh nói không?”

Phong Vũ áp tai vào cửa, hình như là có tiếng khóc. Không do dự, anh đạp mạnh cánh cửa ra.

*Rầm*

Cảnh tượng trước mắt Phong Vũ khiến anh không thể bình tĩnh nữa.

Giai Ý đang chà mạnh lấy thân thể mình, vừa chà cô vừa khóc.

Anh chạy đến cầm lấy cánh tay chết tiệt kia, bế cô ra khỏi bồn tắm, cầm lấy áo choàng tắm gần đó bao bọc lấy người cô rồi bế ra ngoài.

Đặt cô lên giường, anh lạnh lùng nâng khuân mặt đẫm nước mắt kia đối diện với mình.

“Em đang làm cái quái gì vậy? Nếu anh không xông vào em định tẩy rửa đến bao giờ?”

Phong Vũ cầm hai cánh tay với đầy những vết ửng đỏ cũng như trầy xước tức giận.

“Em xem đi! Đây là điều em muốn? Em xem em đã làm gì với thân thể của chính mình?”

Giai Ý vẫn im lặng, cô né tránh ánh mắt của Phong Vũ, nhưng anh bắt cô phải nhìn vào mắt mình, lần này anh đã nhẹ giọng nói.

“Giai Ý! Rốt cuộc trong đầu em đang nghĩ gì vậy?”

“Em...!

“...”

“Em... Bẩn... Hức!”

Phong Vũ nhìn thẳng vào mắt Giai Ý, dường như muốn nhìn thấu tâm can của cô.

“Bẩn ở đâu? Như thế nào mới là bẩn?”

“Em... Cả người em.... Đều không... Sạch?”

“Em nghe cho rõ đây! Phong Vũ anh thấy không bẩn chính là không bẩn. Không ai có quyền nghĩ người của anh không sạch, ngay cả em cũng không được!”

Phong Vũ thẳng thắn tuyên bố, Giai Ý cầm chặt lấy vạt áo anh, nghẹn không nói lên lời. Chỉ biết ôm anh thật chặt.

“Tiểu Ý ngoan! Bây giờ anh đi lấy thuốc bôi cho em nhé!”

Phong Vũ định đi xuống nhà lấy hộp sơ cứu thì bị Giai Ý kéo lại, đôi mắt sưng đỏ nhìn anh sợ hãi. Giai Ý vẫn còn rất sợ với những chuyện ban nãy. Bây giờ cô không thể ở một mình.

Phong Vũ nhìn là hiểu, anh tiến đến để cô ôm lấy cổ mình, hai chân cô bám vào hông anh.

Anh bế Giai Ý xuống nhà, bác Phương quản gia thấy hai người xuống muốn đến hỏi thăm thì thấy Phong Vũ lắc đầu. Ông cũng hiểu nên tránh qua một bên.

Lấy hộp cứu thương xong anh lại bế cô lên tầng. Trên giường, Phong Vũ nhẹ nhàng bôi thuốc lên từng chỗ một.

Đến những vết thương gần ngực thì Giai Ý lấy tay ngừng anh lại. Anh khẽ xoa đầu cô an ủi.

“Không sao! Anh không làm gì em cả! Tin anh!”

Thấy được sự đảm bảo từ anh nên Giai Ý từ từ hạ tay xuống.

Lần đầu thấy cô thế này Phong Vũ cũng không tránh khỏi những cảm xúc đáng ra không nên có. Nhưng anh không phải là loại đàn ông sống bằng nửa thân dưới nên cũng không gặp khó khăn gì.

Bôi thuốc xong xuôi, anh ôm Giai Ý vào lòng.

“Tiểu Ý! Anh phải đi tắm, em ngồi đợi anh ở đây được không?”

Giai Ý nhìn anh như không muốn rời, anh cũng muốn ở với cô nhưng trước tiên anh phải tắm trước. Trên người anh bây giờ rất bẩn.

“Ngoan! Chỉ một lúc thôi, rất nhanh! Em đợi một xíu nhé!”

Cô khẽ gật đầu, anh hôn lên trán cô một cái rồi nhanh chóng bước vào phòng tắm.

Phong Vũ cố gắng tắm nhanh nhất có thể, tuy Giai Ý tỏ ra không sao nhưng anh vẫn rất sợ cô lại nghĩ quẩn mà làm điều dại dột.

Lau khô người anh bước ra ngoài, vừa ra tới cửa, thứ đầu tiên anh thấy chính là Giai Ý đang ngồi co ro ở trước cửa phòng.

Anh vội vàng bế cô lên.

“Sao lại ngồi đó, sàn nhà rất lạnh, còn không mang dép nữa!”

Nhìn Giai Ý tủi thân ngồi trên giường anh đành phải hạ giọng xuống.

“Lần sau không thế nữa! Anh đưa em xuống nhà ăn chút đồ ăn nhé?”

Cô không nói gì, chỉ biết ôm lấy anh. Phong Vũ không nói gì thêm, cứ thế ôm cô xuống nhà, cô cũng rất hợp tác ôm lấy anh.

Ngồi trong lòng anh, Giai Ý được anh bón cho ăn. Nhưng chỉ được đôi ba muỗng cháo thì cô không ăn được nữa. Nếu cố gắng ăn sẽ nôn ra ngay lập tức.

Phong Vũ biết nên không ép, anh lại ôm cô lên trên phòng, đặt cô xuống giường.

“Bây giờ chúng ta ngủ nhé?”

Giai Ý thì nằm còn Phong Vũ thì ngồi. Phong Vũ một tay vỗ về cô, tay còn lại thì cầm quyển sách về truyện cổ cô yêu thích.

Giọng nói ấm áp của anh cứ từ từ, từ từ vang vọng từng câu chuyện. Mỗi khi Giai Ý không ngủ được cô đều bắt anh đọc cho cô nghe. Phong Vũ mong là lần này cũng có tác dụng.

Nhưng có vẻ nó không hiệu quả như anh mong đợi. Giai Ý chỉ vừa chợp mắt thì lại giật mình tỉnh dậy, thân thể cũng run nhẹ.

Phong Vũ vội đặt quyển sách xuống ôm cô.

“Không sao! Có anh ở đây, anh đảm bảo chúng ta sẽ không sao! Ngoan!”

Thế nhưng Giai Ý vẫn không thể chợp mắt trở lại.

Anh đang ôm cô thì một tiếng động bên ngoài. Phong Vũ dỗ dành Giai Ý rồi bước xuống mở cửa.

Cánh cửa vừa mở thì một cục bông xinh xinh chạy vụt vào nhảy lên giường.

Thì ra là Tiểu Phong, không biết có phải nó biết Giai Ý gặp chuyện nên đến chơi với cô không. Chứ bình thường giờ này nó đã đi ngủ rồi.


Giai Ý thấy Tiểu Phong thì cơ mặt giãn ra một ít, cô ôm nó vào lòng vuốt ve trìu mến. Tiểu Phong ngoan ngoãn vẫy vẫy đuôi, còn tinh nghịch liếm khắp mặt cô.


Phong Vũ tiến đến bên cạnh, nhẹ nhàng cưng nựng Tiểu Phong cùng Giai Ý.


“Hôm nay Tiểu Phong sẽ ngủ cùng chúng ta nhé!”


Sau đó anh bế Giai Ý đặt nằm xuống. Phong Vũ ôm Giai Ý, Giai Ý ôm Tiểu Phong. Cả ba cùng chìm vào giấc ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK