• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạ Thiên chứng kiến tất cả những gì đang diễn ra thì cũng ngờ ngợ ra một số điều.

“Lão đại, Giai Ý rất có năng khiếu với súng.”

Phong Vũ nhìn Giai Ý đang đứng ngắm nghía mấy khẩu súng mỉm cười hài lòng.

“Đúng vậy, Tiểu Ý có khả năng cảm nhận rất tốt, có thể làm quen với súng mới gần như ngay lập tức. Biết căn chỉnh lực tay phù hợp với mỗi loại súng khác nhau sau khi bắn phát đầu tiên. Rất có tài năng”

Phong Vũ nói rất đúng, cô quả là một thiên tài khó kiếm, ngay cả anh là cao thủ cũng phải mất một thời gian mới làm quen được với súng mới.

Giai Ý sau khi bắn đã đời thì liền chạy đến chỗ của anh.

“Phong Vũ! Em thấy bắn súng vui thật đó, còn rất dễ nữa!”

Những người tập luyện tại đó cảm thấy như bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt.

Cô kêu bắn súng “Dễ” ư? Cô nương ơi là cô nương, cô thấy dễ là vì có năng khiếu đó, đâu như chúng tôi này nào cũng phải tập luyện đến tê cả tay mà vẫn chưa đạt tiêu chuẩn đây.

Phong Vũ nhéo má của cô rồi cười đùa.

“Em thích là được! “


Cô nhìn ra sân tập bắn, mặc dù muốn ra bắn tiếp nhưng trời lại đổ nắng to, cô không muốn mình thành một con sâu đen đâu.

“Anh thấy em bắn có giỏi không?”

Lúc này Giai Ý mới sực nhớ ra để hỏi anh, cô muốn được anh công nhận.

“Em làm rất tốt, hơn cả mong đợi. Em biết không, em rất có tài năng về bắn súng đấy, nếu luyện tập thường xuyên sẽ có thể trở thành một đại cao thủ”

Đây chính là sự công nhận có ý nghĩa nhất với Giai Ý.

“Em cũng cảm thấy thế, khi cầm những khẩu súng trên tay em cảm thấy như nó đang mách bảo em phải làm như thế nào vậy, nhắm bắn mục tiêu cũng hoàn toàn theo cảm tính của em.”

“Bảo bối của anh thật sự rất giỏi! Em thấy đói chưa, chúng ta đi ăn”

“Có ạ, chúng ta đi thôi!”

Rời khỏi sân tập bắn, hai người di chuyển xuống nhà ăn, tại đây mọi người ăn uống cùng nhau.

Mỗi khi tới giờ ăn thì sẽ có hàng chục người kéo đến đây, ồn ào và nhộn nhịp.

Tuy rằng hôm nay có thêm sự xuất hiện của một nhân vật quan trọng nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người, họ vẫn dùng cơm một cách tự nhiên.

“Nếu cảm thấy đồ ăn không ngon anh sẽ bảo người làm riêng cho em.”

Phong Vũ đi lấy đồ ăn đặt trước mặt Giai Ý, có đầy đủ cơm, canh, thịt, còn có cả trái cây tráng miệng.

“Em không biết là em không ăn được hay là người nào đó không ăn được!”

Giai Ý nói một cách bông đùa nhưng với trí thông minh của Phong Vũ thì ý tứ trong câu nói ấy hiện rõ mồn một.

“Em lo mà ăn đi, đồ ăn nguội bây giờ!”

Anh cảm thấy hơi ngượng nên đành giục cô ăn cơm.

Là một người dễ nuôi, dễ ăn nên đồ ăn ở đâu với Giai Ý cũng ngon, cô ngồi ăn hết đĩa thức ăn một cách ngon lành.

Ăn đến nỗi cái bụng không còn chỗ chứa, Giai Ý nằm ườn ra trên chiếc ghế gần đó.

Nằm được một lúc thì Giai Ý cảm thấy hai con mắt của mình nặng trĩu, người ta thường nói căng da bụng thì trùng da mắt mà.

“Phong Vũ, em buồn ngủ”

“Anh đưa em đi ngủ!”

Phong Vũ vòng tay ôm lấy Giai Ý, cô dụi dụi mặt vào lồng ngực của anh, cảm giác thật dễ chịu.

Anh đưa cô đến một căn phòng rộng lớn, ở đây có đầy đủ vật dụng cần thiết như một căn phòng bình thường.

Phong Vũ đặt cô xuống giường, đắp chăn kỹ càng. Giai Ý vì quá buồn ngủ nên không còn để ý xung quanh, nằm xuống là ngủ ngay.

Chăm sóc Tiểu Ý xong xuôi anh liền ra ngoài. Hôm nay anh đến đây không đơn giản là đưa Giai Ý đến chơi mà còn để xem xét vụ tập kích vào tối qua.

Ở căn phòng dưới tầng hầm, một chàng thanh niên đang bị trói trên một chiếc ghế. Đối diện là Tạ Thiên và Phong Vũ đang tỏa ra khí thế lạnh lẽo.

“Nói xem, ai ra lệnh cho các ngươi hành động?”

Tạ Thiên lên tiếng chất vấn nhưng tên đó rất cứng đầu, không hề mở miệng nói dù một từ.

“Nếu ngươi nói thì bọn tôi sẽ thả cậu ra”

Tạ Thiên vẫn rất kiên nhẫn thương lượng với đối phương, thế nhưng tên đó vẫn không đáp lại.

Phong Vũ vẫn rất thản nhiên nhìn thái độ bài xích của hắn, anh búng tay một cái, một thuộc hạ đi đến đưa anh một sấp ảnh rồi đưa cho Tạ Thiên.

Tạ Thiên nhận lấy sấp ảnh, nhìn những gì trong đó anh đã hiểu ra Phong Vũ muốn làm gì, anh đi đến trước mặt tên kia ép hắn nhìn thẳng phía trước, sau đó đưa từng bức ảnh một lên cho hắn nhìn rõ.

Lúc này người bị trói mới bắt đầu có phản ứng lại.

“Các...các người, các người đã làm gì họ hả?”

“Không gì cả, chỉ là đặc biệt quan tâm một chút thôi. Nếu cậu không nói ra người đứng sau thì tôi không ngại đưa họ đến gặp cậu đâu”

Giọng nói trầm thấp của Phong Vũ vang lên, sự lạnh lùng tàn khốc đang tràn về trong anh.

“Tôi nói...Cầu xin mấy người, đừng làm gì gia đình tôi, họ...họ không có tội!”

Tạ Thiên lui lại bên Phong Vũ, ánh mắt không cảm xúc ra lệnh.

“Nói mau!”

“Bọn tôi là người của Tiêu tổng, ông ấy thuê chúng tôi đến ám sát anh, chúng tôi không biết gì hết. Làm ơn tha cho gia đình tôi!”

Phong Vũ nghe thấy cái tên Tiêu tổng thì hơi nhăn mày, tên này là tên nào, sao anh không biết là mình có quen biết với ông ta nhỉ?

Tạ Thiên ở bên cạnh nhanh chóng gợi nhắc lại cho anh nhớ.

“Lão đại, là cái tên mà từng cố gắng đưa con gái hắn ta lên giường với anh, vì tức giận nên anh đã cho công ty đó thua lỗ nặng rồi dẫn tới phá sản đấy”

“Oh! Ra là hắn, có vẻ ông ta vẫn còn muốn đối đầu với tôi”

Cái tên này đã thê thảm đến vậy mà vẫn không rút ra được bài học gì thì phải.

“Tạ Thiên, thả hắn ra. Ngoài ra, khi về nhớ nhắn lại với ông chủ của ngươi rằng: Cẩn thận cái mạng của ông ta, nếu để tôi thấy ông ta trên đường thì sẽ ngay lập tức trừ khử.”

Tên kia được thả ra liền chạy thục mạng như sắp bị giết.

Tạ Thiên ở bên cạnh thì có chút lo lắng.

“Như vậy có ổn không anh?”

“Không cần lo, tôi nghe được rằng ông ta đang cố gắng xây dựng lại công ty, nếu còn không yên phận thì cứ cho cơ ngơi của ông ta biến mất là được.”

Nói rồi anh rời khỏi căn phòng áp bức này rồi trở về phòng nơi Giai Ý đang ngủ. Đúng là chỉ có ở bên tiểu bảo bối mới là thoải mái nhất.

Anh cùng nằm ngủ với cô một lúc. Lúc hai người tỉnh dậy cũng đã là 1 giờ chiều.

Cái thời tiết mùa hè đúng là muốn thiêu người ta mà, Giai Ý nheo mắt nhìn những người đang phải chạy vòng quanh sân thì thấy cảm thông hộ họ.

Đang tung tăng thì cô phát hiện phía xa có một cây dừa trĩu quả, quả nào quả nấy đều đẫy đà.

“Phong Vũ, chúng ta đi hái dừa đi. Em muốn uống!”

Lời nói của Giai Ý chính là mệnh lệnh, Phong Vũ cầm tay cô đi ra chỗ cây dừa.

Những cây dừa không hề cao nhưng chiều cao của Giai Ý thì có hạn, có nhảy hay với tay thế nào cũng không tới.

“Để anh hái cho”

“Không được, em muốn tự tay hái”

Anh cũng phải chịu thua với cô, đành để cô ngồi trên vai mình để hái dừa. Bờ vai cao quý này của anh từ khi nào đã trở thành nơi Giai Ý ngồi hái dừa vậy.1


Cô hái lấy hai trái dừa, một cho cô và một cho anh.


Phong Vũ sau khi bổ dừa thì lấy cho cô một cái ống hút, cắm vào chiếc lỗ anh đã tạo trên quả dừa.


“Ngọt quá, dừa ở đây ngon thiệt nha!”


Nước dừa tươi đúng là không gì sánh bằng, ngọt thanh, dịu mát, cực kỳ thích hợp với cái nắng này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK