Giai Ý bị trói vào thanh sắt mỏng manh của lan can, quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bời và bị đánh ngất.
“Ông... Ông đã làm gì với Giai Ý?”
Phong Danh nhàn nhã rút lấy con dao sắc nhọn từ túi áo ra, đi đến bên cạnh Giai Ý đang rũ rượi ở gần đó.
Ông kề con dao ấy gần khuân mặt khả ái của cô, thái độ cợt nhả.
“Làm gì à? Cháu phải là người rõ nhất chứ nhỉ? Cô gái này được cháu yêu thương nhiều đến thế, hủy hoại một chút chắc cũng không có gì đâu nhỉ?”
Phong Vũ cuộn bàn tay thành nắm đấm, cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể.
Tính mạng người con gái anh yêu đang gặp nguy hiểm, mọi hành động của anh đều có yếu tố quyết định đến sự sống chết của cô.
“Ông muốn gì thì nói thẳng ra đi, vòng vo tốn thời gian”
“Haha, ta muốn gì à. Ta muốn tập đoàn Á Dương, mày cho ta chứ?”
Phong Vũ im lặng một lúc, tập đoàn Á Dương là cả tâm huyết của ông nội, trước khi mất ông đã tin tưởng giao nó lại cho anh. Vì thế anh sẽ không giao nó cho bất kỳ ai.
“Ông đừng có yêu cầu quá đáng, tôi không đủ nhẫn lại để đàm phán với ông đâu”
*Reng*
“Ông chủ, công ty của chúng ta sắp không trụ nổi rồi, bây giờ phải làm sao?”
Phong Danh nhận được cuộc điện thoại bất ngờ này thì như phát điên, ông ta có lẽ đã bị danh vọng chiếm mất lý chí.
“Chính mày, chính mày đã khiến công ty của tao đi vào đường cùng. Bây giờ tao không còn gì cả! Không còn gì cả!”
Trong cơn kích động, Phong Danh đã siết lấy cổ Giai Ý bằng cánh tay khiến cô ho sặc sụa.
“Khụ... Khụ... Khụ...!”
“Giai Ý! Em ổn chứ? Giai Ý.... “
Giai Ý vẫn còn choáng váng, hình ảnh trước mặt cô mờ ảo, không thể nhận ra ai đang gọi mình.
“Phong Danh! Đừng kích động, tôi sẽ làm theo ý ông, thả cô ấy ra”
“Haha, lấy gì đảm bảo mày sẽ làm theo ý tao? Tao không cần cái tập đoàn Á Dương gì đó nữa. Bây giờ tao lại có hứng thú với cô gái này hơn”
Phong Danh cười như kẻ điên, khoảnh khắc con dao sắc bén chạm vào làn da dưới cổ của Giai Ý thì...
*Đoàng*
*Cạch*
Con dao trên tay Phong Danh bị văng ra, cánh tay phải của ông ta bị ghim chặt một viên đạn.
Tiếng súng nổ ra thì Giai Ý cũng bị giật mình theo, cô đã tỉnh táo hơn để quan sát xung quanh.
“Phong... Vũ!”
Giai Ý thều thào gọi tên anh, ánh mắt hướng về người đàn ông đang cầm súng trước mặt.
“Phong Danh! Tất cả những gì ông nhận ngày hôm nay đều là do ông tự làm ra. Có trách thì trách bản thân quá ngu dốt”
Những lời nói này giống như sát muối vào lòng tự trọng của Phong Danh.
Không còn bình tĩnh được nữa, ông cởi gây trói quấn quanh người Giai Ý ra khỏi lan can, chỉ để lại sợi dây thừng nơi cổ tay.
Phong Danh ôm lấy người cô, kéo đi đến sát lan can hơn.
“Mày đừng qua đây, nếu không cả con nhỏ này cũng sẽ chết!”
Lúc này từ trong người của Phong Danh, một khẩu súng ngắn được đưa ra, đầu súng chĩa thẳng vào thái dương của Giai Ý.
“Ông không được làm bậy” Phong Vũ hét lớn, lòng anh đang như lửa thiêu đốt.
“Aaaa...!”
Trong lúc Phong Danh đang phân tâm nhìn về phía của Phong Vũ thì Giai Ý đã dồn hết sức lực mình còn lại cắn thật mạnh vào tay ông ta, đồng thời thúc mạnh khuỷu tay vào bụng ông ấy.
Bị tấn công bất ngờ, không có phòng bị, khẩu súng trong tay cũng bị rơi ra, Phong Danh theo quán tính buông Giai Ý khỏi tay.
Nhân cơ hội ấy cô vội chạy lại về phía Phong Vũ. Anh rất nhanh đã đón được cô vào lòng.
“Tiểu Ý ngoan! Chúng ta rời khỏi đây!”
Không chờ đợi, Phong Vũ nắm lấy bàn tay của Giai Ý chạy ra ngoài. Nhưng để ra ngoài không dễ như vậy.
*Đoàng*
*Uỵch*
Khoảnh khắc tiếng súng nổ ra cũng là lúc Phong Vũ cảm nhận được mình bị một lực đẩy ngã, theo đó là người con gái đi cùng mình ngã khuỵu xuống.
Khi hai người định chạy ra khỏi căn phòng thì Phong Danh đã kịp nhặt lại được khẩu súng bị rớt xuống khi nãy, nhắm thẳng hướng Phong Danh mà bắn.
May mắn Giai Ý đã nhìn lại phía sau và trông thấy hành động của ông ta.
Không có thời gian suy nghĩ, cô ngay tức khắc đẩy mạnh Phong Vũ ra khỏi đường nhắm bắn.
Nhưng không may mắn, Giai Ý lại không tránh khỏi phát bắn ấy.
Viên đạn găm sâu vào vùng bả vai của Giai Ý, máu không ngừng chảy.
Phong Vũ như điên cầm mấy khẩu súng của mình chĩa thẳng vào thái dương của Phong Danh. Nhưng...
*Cạch... Cạch...*
Cái tình huống khốn kiếp gì đây? Phong Vũ bây giờ mới nhận ra mình đã hết đạn.
Chiến đấu với đám người bên ngoài đã hoàn toàn hút cạn đạn dự phòng của anh.
Phong Danh được đà liền nổ thêm một phát súng nữa nhưng Phong Vũ đã kịp ôm Giai Ý chạy vào một góc phòng.
Anh đặt cô đang mê man ở đó, còn mình thì tay không tiến ra ngoài.
Nếu không có súng thì anh sẽ dùng sức mạnh. Như một con sóc, Phong Vũ tiến đến đánh mạnh vào người Phong Danh.
Tuy nhiên ông ta cũng không đơn giản, thân thủ cũng không phải dạng vừa.
Nhưng tuổi già sức yếu cộng với việc bị thương thì sao có thể sánh ngang với sức trai trẻ, Phong Vũ nhanh chóng khống chế được ông ta, ném khẩu súng trên tay ông ra phía xa, nó văng tới tận chỗ của Giai Ý.
“Bây giờ thì ông không thể làm gì rồi”
“Haha! Không làm được gì sao? Mày nhìn xem, chỉ một bước nữa thôi là tao với mày sẽ cùng rớt xuống. Tao có chết cũng phải lôi mày xuống với tao.”
Chấp niệm của Phong Danh với Phong Vũ quả thật quá lớn, ông ta bất chấp tất cả chỉ để có thể lấy được tính mạng của anh.
Phong Vũ nhìn phần lan can mỏng manh, chỉ cần va đập nhẹ cũng có thể rơi ra kia thì có chút dè chừng.
Đây là tầng ba, nếu rơi xuống thì khó lòng giữ được tính mạng.
*Đoàng... Đoàng*
Phong Danh ôm lấy vùng bụng đang rỉ máu, sau đó là ngã xuống, cả thân thể không thể phản kháng. Một viên đạn ngay bụng, một viên ở ngay chân đã thành công ở trong cơ thể Phong Danh.
Phong Vũ nhìn về hướng phát ra âm thanh. Là Giai Ý, cô đang ôm lấy bả vai bị thương của mình, trên tay còn lại là khẩu súng của Phong Danh khi nãy.
Hai người mắt nhìn mắt, có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại chẳng thể nói được.
Ngay sau đó Tạ Thiên cũng đã dẫn người của mình tiến vào trong.
Đáng lẽ Tạ Thiên có thể ứng cứu hai người nhưng do phía dưới quá hỗn loạn, anh chỉ có thể ra hiệu với Phong Vũ thông qua tai nghe không dây rồi rời khỏi vị trí đi hỗ trợ.
Thế nhưng khi ở dưới đó tạm ổn thì tai nghe của hai người lại không thể liên lạc được, đó chính là lúc Phong Vũ đấu tay đôi với Phong Danh.
“Tạ Thiên, giao ông ta cho cậu!”
Phong Vũ nhanh chân chạy đến ôm lấy Giai Ý đang thẫn thờ.
“Tiểu Ý, Tiểu Ý! Nghe anh nói không? Anh Phong Vũ đây!”
Giai Ý đột ngột ôm lấy Phong Vũ, bàn tay đẫm máu buông thõng, giọng nói vừa nghẹn ngào vừa run rẩy.
“Vũ... Em... Em đã... bắn người... Em đã bắn người!”
Phong Vũ không biết phải làm thế nào, chỉ ôm chặt cô vào lòng, giọng nói cũng có phần run.
“Ngoan...Chúng ta ra ngoài, anh đưa em ra ngoài! Chúng ta đi!”
Nhìn bả vai vẫn còn rướm máu của cô, Phong Vũ xé áo của mình ra, bàn tay run run băng bó lại vết thương, sau đó bế bổng cô ra ngoài.
“Haha... Mày tưởng sẽ dễ dàng thoát ra ngoài ư, tao đã cho người phóng hỏa nơi này rồi. Bọn mày phải chết, phải chết với tao! Haha!”
Phong Vũ nhìn xuống bên dưới, quả nhiên là có khói bay ra. Đám lửa thật sự đã lan tới đây rồi.