*Bùng...Bùng....Chiu*
Khi thời gian đếm ngược trở về 0 thì pháo hoa tỏa ánh ánh rực rỡ, người người chúc nhau lời chào năm mới, chúc vạn điều an lành.
"Năm mới vui vẻ!"
"Chúc mừng năm mới"
Phong Vũ và Giai Ý cùng lúc chúc đối phương năm mới, Phong Vũ ôm Giai Ý từ phía sau, cùng ngắm pháo hoa sáng rực cả bầu trời đêm.
"Phong Vũ! lì xì!!" Giai Ý giống như một đứa trẻ, làm mặt dễ thương xin phong bao năm mới.
Anh đã biết trước thế nào cô cũng sẽ đòi lì xì thế nên đã chuẩn bị một phong bao vô cùng to và dày.
"Chúc em năm mới có nhiều hạnh phúc, năm nay đã 18 tuổi rồi nhé, đừng có mà làm nũng với anh nữa.!"
Giai Ý vui vẻ cầm phong bao, cô kiễng chân hôn lên má anh cái.
"Em thân nghèo, chỉ có thể tặng anh một cái hôn. Năm mới vui vẻ!!"
Cái hôn này đến với anh quá bất ngờ, đây là lần đầu tiên Giai Ý chủ động hôn anh, từ trước đến giờ anh đều không dám quá phận vì nghĩ đến cảm nhận của cô.
Nhưng cái hôn này đã đã khiến anh không thể kìm lòng, dù chỉ là cái hôn phớt qua má nhưng nó để lại một dư vị rất đậm.
Nhưng Phong Vũ là một người biết khống chế bản thân rất giỏi, trong lòng anh đã đấu tranh để lấy lại ý chí.
"Chúng ta cũng nên đi ngủ thôi, ngày mai còn đi chơi chứ!"
"Được! Đi ngủ thôi!"
Sáng sớm hôm sau Giai Ý đã dậy từ sớm, cô rất mong chờ chuyến đi này.
Phong Vũ cũng mong chờ không kém, dạo gần đây anh quá bận với công việc. Ngay cả một ngày nghỉ hoàn chỉnh bên Giai Ý cũng không có.
Những tưởng sẽ có một ngày nghỉ vui vẻ bên Giai Ý thì một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
"Lão đại! Có chuyện rồi, những người phụ trách kiểm tra vật liệu làm vũ khí của chúng ta bị tập kích. Em nghĩ rằng đối phương muốn công kích chúng ta, nhưng nơi kiểm tra hàng của chúng ta rất kín đáo, e rằng có nội gián."
"Cậu xử lý sơ bộ trước đi, lát nữa tôi sẽ qua!"
Đang đi bên cạnh Giai Ý thì Tạ Thiên gọi đến cho anh thông báo tình hình.
Không muốn Giai Ý nghi ngờ anh đành viện cớ là người ở công ty gọi để tránh ra một nơi khác nghe máy.
Lúc này anh đang rất rất tức giận, nhưng vì có Giai Ý nên anh đành phải kìm nén, lấy lại vẻ mặt như thường ngày.
"Giai Ý! Anh...anh...!"
"Sao vậy? Công ty có chuyện gì à?"
"Ừm! Là chuyện đột xuất với bên đối tác. Anh xin lỗi"
Giai Ý nhìn vẻ mặt hối lỗi của Phong Vũ thì mỉm cười "Không sao! Anh đi đi, công việc quan trọng hơn. Khi nào rảnh chúng ta đi chơi cũng được"
Phong Vũ thật sự rất biết ơn Giai Ý, cô thật sự rất hiểu chuyện.
"Cảm ơn em! Sau chuyện này nhất định sẽ bù đắp cho em. Bây giờ anh đưa về nhà"
Về đến nhà thì Giai Ý trợn mắt ngạc nhiên "Mọi người, sao lại ở đây vậy! Phong Vũ cho mọi người nghỉ phép hết hôm nay mà!"
Toàn bộ người làm trong nhà đều đã trở về nhà, tập trung tại phòng khách.
Một người có vẻ lớn nhất trong đó lên tiếng "À! Chúng tôi vui chơi như vậy là đủ rồi, cũng cần phải nghỉ ngơi để mai tiếp tục công việc!"
Cô nghe có vẻ hợp lý nên cũng không hỏi gì thêm "Oh! Vất vả cho mọi người rồi! Năm mới vui vẻ nhé!"
"Năm mới vui vẻ!" Mọi nơi đồng thanh đáp lại.
"Giai Ý, em lên phòng nghỉ ngơi đi! Anh xử lý công việc xong sẽ quay lại!"
Giai Ý gật đầu sau đó đi lên tầng.
Chờ đến khi cô đã đi khất hẳn thì khi này, tất cả người làm đều trở nên nghiêm túc.
"Lão đại! Bây giờ chúng ta sẽ làm gì! Người lúc nãy nói chuyện với Giai Ý lên tiếng hỏi Phong Vũ.
Thì ra toàn bộ người làm ở đây đều là người ở trong tổ chức của anh, trừ có bác quản gia là không tham gia tổ chức, nhưng vẫn thường xuyên đến căn cứ cùng Phong Vũ nên mọi chuyện ông đều biết.
"Chúng dám tấn công người của ta chắc là có ý đồ, tôi e rằng chúng cũng biết đến sự hiện diện của Giai Ý. Vậy nên mọi người ở đây không cần theo tôi đến căn cứ, mà sẽ ở lại đây bảo vệ Giai Ý!"
"Vâng! Chúng tôi sẽ hết lòng bảo vệ bà chủ!"
Phong Vũ gật đầu, tất cả chia nhau ra làm việc như bình thường nhưng thực chất là bố trí chỗ canh phòng. Tất cả đều ở trạng thái cảnh giác cao.
Phong Vũ ngồi trên chiếc xe Ferrari, anh đang trầm mặc suy nghĩ. Ai có thể là nội gián trong tổ chức?
Đi vào một khi rừng hẻo lánh, băng qua cánh rừng rộng lớn. Đi thêm một đoạn nữa sẽ thấy một cánh cổng lớn có người canh gác.
"Lão Đại!" Bọn họ đồng thanh chào anh.
Tạ Thiên đã đứng ở đó chờ anh sẵn.
"Những người bị thương đã được bác sĩ của chúng ta chữa trị, hiện đang nghỉ ngơi trong phòng nghỉ ngơi"
"Tôi biết rồi. Họ có thấy mặt những người tấn công không?"
"Họ không thấy mặt, cũng không thấy dấu hiệu đặc biệt để nhận dạng"
Phong Vũ nhàn nhạt cười "Bọn chúng chuẩn bị cũng kĩ đấy"
Tạ Thiên thì lo lắng "Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ, em nghĩ bọn chúng sẽ không chỉ dừng lại ở đây đâu. E là bọn chúng đã biết đến chị dâu. Có khi nào bọn chúng sẽ..."
"Không sao! Tôi đã cho gọi toàn bộ bọn họ về rồi. Họ đang phụ trách ở nhà bảo vệ Giai Ý. Nhưng chắc chúng chưa hành động ngay đâu."
"Vậy còn nội gián trong chúng ta, anh định tìm thế nào?" Tạ Thiên vẫn còn băn khoăn nên đã hỏi ngay.
"Từ từ rồi cũng sẽ lộ mặt thôi!"
Ánh mắt của Phong Vũ lúc này rất giống một con đại bàng đang chờ con mồi. Thật sự rất nguy hiểm.
Phong Vũ ở lại đó một lát, xử lý một số chuyện sau đó trở lại con đường cũ về nhà.
Công nhận là căn cứ của Phong Vũ có khác. Đường đi đến đó không phải đi lần một lần hai là nhớ. Chúng còn phức tạp hơn cả tâm tư con gái.
Đã thế cách khoảng một thời gian tổ chức lại chuyển một căn cứ khác. Cứ luân phiên hết căn cứ này đến căn cứ khác, để biết được hành tung của tổ chức còn khó hơn lên Mặt Trăng.
Nhưng anh đã có dự định riêng của mình rồi, ngay cả nội gián là ai anh cũng có thể ngờ ngợ nhận ra.
Trở lại biệt thự, thấy mọi người vẫn đang làm việc như bình thường thì anh không còn lo lắng nữa. Tuy nhiên sự cảnh giác trong họ vẫn còn đó.
Nhìn Giai Ý nằm gác chân lên ghế sofa xem phim hoạt hình thì mọi mệt mỏi trong anh đều tan biến.
"Anh về rồi đây!"
Giai Ý nghe thấy giọng anh thì đứng bật dậy, vì ngồi dậy quá nhanh nên cơ thể Giai Ý không kịp thích ứng đứng không vững, may mà anh đỡ kịp.
"Em có sao không? Đi bệnh viện nhé!"
Giai Ý ngăn anh lại "Không sao, em chỉ bị choáng do đứng dậy nhanh quá thôi, mấy giây là hết à!"
Phong Vũ nhăn mặt "Lần sau không như thế nữa!!"
"Ok" Giai Ý giơ biểu tượng Ok bằng tay lên với vẻ mặt tinh nghịch.
"Anh tắm đi, em muốn ăn cơm anh nấu!"
"Được! Đợi anh tắm xong sẽ xuống nấu cho em"
Một bàn ăn thịnh soạn được bày ra, đều là những món gần đây cô rất thích.
"Trông hấp dẫn quá. Em ăn trước nhé!"
Gắp một miếng thịt lên ăn, Giai Ý cảm giác như mọi cảm xúc hạnh phúc đang ùa về, một hương vị mà chỉ có anh mới làm được.
Vì quá ngon nên cô ăn liên tục đến mức sắp mắc nghẹn.
"Ăn từ từ thôi! Chỗ này là của em, không ai dành đâu!"
"Ưng...ó...ngon"(Nhưng nó ngon)
Giai Ý vừa nhai vừa đáp, thật không giống một người con gái chút nào. Nhưng Phong Vũ lại rất thích dáng vẻ tự nhiên này của cô.