• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nước mắt Giai Ý vô thức rơi xuống, cô không ngờ rằng cha cô lại có thể làm như thế với mình. Cho dù trước giờ ông không quan tâm cô nhưng cứ như vậy có lẽ sẽ tốt hơn.

Quá nhiều chuyện xảy ra khiến Giai Ý thu hẹp khoảng cách giữa mình và thế giới bên ngoài. Chợt cô chỉ muốn ở lại trong căn phòng này, muốn chiếm nó là của riêng mình.

Khóc đến không còn sức, cô chìm vào giấc ngủ một cách khó khăn, sau đó một lúc lại chợt tỉnh giấc, ánh mắt nhìn ra phía cửa sổ một cách vô định.

Khoảng 5 giờ chiều Phong Vũ trở về nhà, hôm nay anh về sớm hơn bình thường rất nhiều. Tâm trạng của anh không được tốt cho lắm.

Anh đã nhận được tài liệu mà Tạ Thiên đã giúp anh điều tra về việc tối qua. Một người cha mà lại có thể làm ra cái chuyện không bằng cầm thú này. Phong Vũ ghét nhất là cái thể loại đó.

Phong Vũ ngay lúc ấy đã cho người chơi đùa với công ty của cha Giai Ý, không có gì ghê gớm, chỉ là giá cổ phiếu đang rớt không điểm dừng. Như bình thường thì cái công ty ấy đôi khi còn chả được xuất hiện nữa rồi.

Nhưng anh lại có nhã hứng muốn xem ông ta chật vật như thế nào. Khá là thú vị!!

Phong Vũ trở về nhà liền lên trên tầng, nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng ngủ. Nhìn thấy Giai Ý đang nằm an yên anh cũng yên tâm phần nào. Không biết tự khi nào mà anh lại có những cảm xúc đặc biệt dành cho Giai Ý.

Để tránh làm phiền Phong Vũ không bước vào mà chỉ đóng cửa lại rời đi. Tiếng đóng cửa vừa dứt Giai Ý lại giật mình dậy, giấc ngủ của cô không sâu, một âm thanh nhỏ cũng sẽ vô tình đánh thức cô.


Phong Vũ chợt nhớ mình để quên một số tài liệu cần được phê duyệt trong phòng nên đã quay lại. Cánh cửa vừa được mở ra thì anh đã thấy Giai Ý ngồi cuộn tròn trong chăn, hai tay bó gối, đôi mắt sưng đỏ lên.

"Sao vậy? Có chuyện gì sao?" Phong Vũ ngồi bên cạnh giường, ánh mắt anh nhìn thẳng vào con ngươi của Giai Ý. Không đe dọa, không lợi dụng, không ác ý, chỉ đơn giản là quan tâm.

Giai Ý không nhìn anh, khuân mặt cúi xuống vùi vào đống chăn lắc đầu mấy cái. Cô không biết phải nói gì nữa.

Sợ hãi? Tức giận? Hay là thất vọng? Giai Ý không xác định được mình đang có cảm xúc như thế nào.

Chợt có một vòng ấm áp bao quanh lấy thân hình mảnh khảnh của Giai Ý, ngước mặt nhìn thấy Phong Vũ đang ôm cô vào lòng. Anh to lớn ôm trọn cả người đang cứng ngắc của cô vào vòng tay ấy. Bàn tay thon dài đang vỗ vào lưng cô.

"Không sao! Có gì cứ nói với tôi, tôi sẽ bảo vệ cô."

Giai Ý buông lỏng cơ thể để mặc anh ôm. Trong vòng tay anh Giai Ý như được giải thoát khỏi hiện thực, một sự an toàn vô hình hiện hữu trong cô.

"Cảm...cảm ơn anh"

Giai Ý không còn khóc nữa, dường như đã không còn nước mắt nữa rồi. Hai người cứ ôm nhau như thế cho đến khi Giai Ý chủ động rời khỏi lòng Phong Vũ.

"Tôi đã tốt hơn rồi, cảm ơn anh đã an ủi tôi. Thật sự rất cảm ơn." Giai Ý cố nặn một nụ cười nhưng nó trông gượng gạo vô cùng. Phong Vũ nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Đây là hành động mà anh chưa từng làm với bất kỳ ai.

"Đói rồi chứ, xuống dưới nhà ăn nhé?" Phong Vũ từ từ dẫn dắt khơi chuyện với Giai Ý, để cô có thể được tự nhiên nhất.

Giai Ý gật đầu rồi cùng anh đi xuống nhà. Suốt quãng đường đi Phong Vũ luôn đi bên cạnh cô, phối hợp theo từng bước chân của cô.

Mọi người trong nhà thì vẫn tươi cười chào hỏi Giai Ý nhiệt tình. Không muốn mọi người nghi ngờ nên Giai Ý vẫn chào lại mọi người vô cùng lịch sự.

Trên bàn ăn vẫn là những món ăn vô cũng hấp dẫn nhưng miệng Giai Ý lại vô cùng nhạt nhẽo. Không một hương vị nào mà cô có thể cảm nhận.

"Sao vậy? Đồ ăn không ngon sao?"

Giai Ý giật mình khi Phong Vũ hỏi, cô nhanh chóng phủ nhận "Không...không có, đồ ăn rất ngon. Có thể là do tôi không đói thôi."

Phong Vũ biết thừa những lời cô nói là nói dối, anh lẳng lặng cho người đi nấu một ít cháo.

"Không đói vậy tý nữa rồi hẵng ăn, bây giờ cô muốn lên phòng nghỉ hay làm gì. Tôi làm cùng cô."

Trầm ngâm một hồi Giai Ý lên tiếng "Tôi muốn xem Ti vi, được chứ?"

Thế là hai người cùng coi Ti vi, anh coi gì cô coi đó, không đòi hỏi hay nói gì thêm.

Một lúc sau một cô hầu gái tiến ra phòng khách, trên tay là một bát cháo nóng hổi, đặt ngay trước mặt Giai Ý.

"Thiếu gia, cháo ngài căn dặn đây ạ!"

"Ừ"

Người giúp việc lui xuống Phong Vũ vẫn tiếp tục xem Ti vi, nhưng miệng vẫn nói "Cô ăn đi, cháo sẽ dễ nuốt hơn, cô cần ăn để hồi phục sức khỏe."

Giai Ý nhìn bát cháo khói đang tỏa nghi ngút rồi lại nhìn người đàn ông bên cạnh. Một tia ấm áp len lỏi trong lòng cô.

Giai ý bưng bát cháo và bắt đầu ăn. Giống như anh nói, ăn cháo dễ dàng hơn rất nhiều, rất nhanh cô đã ăn bát xong đầy kia. Đang định mang bát xuống nhà bếp thì cô đác Bị Phong Vũ ngăn lại.

"Cứ để đó, lát có người mang xuống."

Giai Ý cũng ngoan ngoãn nghe lời anh, ngồi xuống lại ghế sofa, co hai đầu gối lại với nhau, tay vòng qua chúng.

Cuối cùng, Giai Ý cũng xin phép anh lên phòng nghỉ ngơi. Phong Vũ không ý kiến.

Giai Ý lên phòng nằm, cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp nhưng lại cảm thấy lạnh lẽo đến lạ.

Thiếp đi một lúc thì Giai Ý cảm thấy vùng bên cạnh trũng xuống, mơ hồ quay lại thì thấy Phong Vũ đang nằm bên cạnh.

"Làm cô thức giấc sao?"

"Anh...anh làm gì ở đây vậy. Anh không về phòng ngủ sao?"

"Đây là phòng của tôi."

Giai Ý bối rối, cô không biết đây là phòng của anh, chỉ thấy hai lần thức dậy cô đều ở phòng này nên nghĩ đây là phòng dành cho khách. Không nghĩ thêm gì khác."

"Tôi xin lỗi, tôi không biết đây phòng anh, anh ngủ đi tôi sẽ tìm một chỗ khác để ngủ."

"Không cần, cứ nằm đây đi. Đâu phải lần đầu cô nằm ở đây."

Phong Vũ nhàn nhạt đáp lại, tiện tay kéo cô sát mình hơn. Giai Ý có ý muốn chống đối nhưng lại thôi. Ở bên anh rồi lại tạm thời nảy sinh cảm giác không muốn rời. Không rõ lý do vì sao.

Lại một đêm nữa êm đềm trôi qua, Giai Ý cũng không hề gặp ác mộng hay thức giấc.

Mấy ngày sau đó Giai Ý vẫn ở trong nhà Phong Vũ, vẫn chỉ quanh quẩn trong căn biệt thự ấy. Khi thì nằm ngủ, khi thì ra chiếc xích đu to lớn kia ngồi. Hoàn toàn rất ít tiếp xúc với người khác. Ngay cả với Phong Vũ cũng rất kiệm lời. Anh hỏi thì cô trả lời, cần gì thì mới nói. Thông thường chỉ là hỏi có được phép đến chỗ này hay chỗ kia không thôi.

Thấm thoát đã hơn một tuần trôi qua, cuộc sống tẻ nhạt của Giai Ý đã trôi qua một cách thầm lặng.

Hôm nay, trong bữa tối, hai người vẫn ăn cùng nhau, mỗi người đều thầm lặng hoàn thành bữa tối.

"Việc học, cô tính thế nào?"

Việc học? Cô cũng chẳng biết, có nên tiếp tục hay không? Đó vẫn là một câu hỏi.

"Vẫn chưa nghĩ tới." Giai Ý nhẹ giọng đáp.

"Vậy để tôi giúp cô bảo lưu kết quả học tập, có gì sau này tính sau."

Giai Ý vô cùng cảm kích trước sự quan tâm của anh, luôn miệng cảm ơn không ngừng.


Trong thời gian vừa qua ở lại nhà Phong Vũ, mỗi tối hai người vẫn ngủ cùng nhau. Giai Ý vì vẫn còn chướng ngại tâm lý nên hễ ngủ một mình lại không yên giấc. Phong Vũ thì rất thích được ngủ cũng cô, rất thoải mái.


Ở tập đoàn Á Dương, dạo gần đây anh không tập trung cho lắm. Cứ một thoáng lại vào màn hình điện thoại hoặc laptop. Có gì đó khiến anh bận tâm.


Tạ Thiên ở bên cạnh cũng rất tò mò, vô tình một lần đứng bên cạnh Phong Vũ, mắt liếc trộm điện thoại của anh thì thấy trong ấy hiện lên một thân ảnh nhỏ thế đang ngồi trên chiếc xích đu thông qua camera.


Anh rất nhanh đã nhận ra đó là ai, là cô gái đã cứu Phong Vũ lần trước, cũng là cô gái ở quán bar khôn nọ. Chỉ là anh không ngờ rằng cô ấy lại ở nhà Phong Vũ. Thời gian qua anh nhận nhiệm vụ riêng nên không biết mọi chuyện ở tập đoàn. Mới một thời ngắn mà có nhiều thứ mới mẻ quá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK