"Mẹ! Anh ấy là bạn trai con! Mẹ thấy anh ấy có tốt không? Còn con thì thấy anh ấy rất tốt, còn rất yêu con nữa. Mẹ nghĩ tụi con sẽ hạnh phúc chứ?"
Phong Vũ được Giai Ý giới thiệu với mẹ của mình thì hạnh phúc ngập tràn. Anh ôn tồn đứng bên cạnh khẳng định trước mẹ Giai Ý.
"Con nhất định sẽ cho Giai Ý một cuộc sống hạnh phúc nhất có thể."
Giai Ý nhìn anh, khóe mắt cong lên, trong ánh mắt ấy chính là niềm hạnh phúc, là sự tin tưởng "Cảm ơn anh!"
Sau đó hai người tạm biệt mẹ và ra về. Trên đường đi, họ vẫn tay trong tay với nhau, không chia lìa phút nào.
"Cảm ơn anh!" Giai Ý lên tiếng.
"Vì điều gì?"
Giai Ý cười và đáp "Vì tất cả mọi thứ, tất cả những gì anh đã làm cho em."
Chuyến đi ngày hôm nay rất có ý nghĩa với Giai Ý. Hôm nay cô đã có thể đối diện được với sự thật, chấp nhận được những gì đã xảy. Không còn đổ lỗi cho bản thân, đã có thể tha thứ cho chính mình. Cũng đã cho bản thân một cơ hội sống mới, đầy hy vọng và ánh sáng.
* * *
Hôm nay hai người quyết định sẽ ăn tối ở ngoài.
Quán ăn Phong Vũ chọn mang phong cách Nhật Bản thời xưa, bàn ghế, trang phục của nhân viên đều rất truyền thống, mang lại cảm giác rất mới lạ và thoải mái.
"Em muốn ăn gì?"
Giai Ý không phải là người rành về đồ ăn nên nhìn menu thì băn khoăn không biết chọn món nào.
"Em không biết! Em chưa từng ăn món Nhật bao giờ nên...!"
Phong Vũ nhìn menu một hồi rồi đưa ra ý kiến.
"Vậy ăn Ramen nhé! Nghe nói món mỳ này ở đây rất ngon."
Giai Ý đương nhiên không có ý kiến, nhanh chóng gật đầu "Được"
Quán chuẩn bị đồ ăn rất nhanh nên chỉ một lúc là nhân viên đã phục vụ món.
Thoạt nhìn món ăn trông rất bắt mắt, còn mùi vị phải thử mới biết.
Giai Ý không kén ăn nên ăn rất ngon miệng, chỉ có mỗi Phong Vũ là hơi nhăn mày. Món ăn ở đây không vừa ý anh cho lắm, nguyên liệu làm đồ ăn không được tươi. Ăn được mấy miếng thì anh đã buông đũa.
"Sao vậy? Món ăn có vấn đề gì hả?" Giai Ý đang ăn thấy anh dừng thì khó hiểu, thắc mắc hỏi.
"Không có gì, chỉ là có chút không vừa miệng. Em thấy ngon thì cứ ăn hết đi."
Giai Ý nghe anh nói thì bĩu môi, tiếp tục ăn phần mình, không quên mắng nhỏ anh trong miệng.
"Anh đúng là kén ăn, em thấy đồ ăn cũng được mà. Thật lãng phí."
Lời nói tuy nhỏ nhưng Phong Vũ nghe rất rõ, thấy cô cằn nhằn anh lại cảm thấy vui, cầm đũa nên tiếp tục ăn.
"Ủa? Không phải anh bảo đồ ăn không hợp sao?"
"Nếu không ăn anh sợ lại bị vợ mình mắng mất."
Giai Ý da mặt mỏng nóng bừng lên, anh ấy nói gì thế không biết. Phong Vũ lại nổi máu muốn trêu đùa Giai Ý.
"Sao mặt em đỏ vậy, ốm sao?"
"Không...không có gì! Anh ăn lẹ đi."
Giai Ý nhanh chóng phớt lờ anh, tiếp đi ăn bát mỳ nóng hổi. Phong Vũ cũng vui vẻ ăn hết, tự nhiên anh thấy bát mỳ dễ ăn hơn hẳn. Chẳng lẽ khi bị mắng sẽ cảm thấy đồ ăn ngon hơn sao? Chắc phải về nghiên cứu thôi!!
Đi cả buổi chiều nên Giai Ý không còn sức nữa rồi. Hai người cùng nhau trở về nhà.
Mọi người trong nhà thấy hai người nắm tay nhau đi vào thì cũng dần hiểu mối quan hệ của bọn họ là gì. Họ nhìn hai người cười mãi không thôi.
Tắm rửa xong xuôi Giai Ý liền leo lên chiếc giường êm ái, cả ngày ở ngoài, bây giờ được nằm thật sự rất thoải mái.
Đang nằm thì Giai Ý thấy Phong Vũ từ đâu chui đến nằm cạnh cô.
"Anh ở đâu ra vậy? Về phòng mình đi chứ?"
Giai Ý ôm cô vào lòng mà đáp "Anh từ trong tim em chui ra, thế giới ngoài này anh chỉ quen với mỗi mình em, không ở với em thì ở với ai bây giờ."
Giai Ý thật sự cạn lời với người đàn ông này, anh ngày càng mặt dày.
Thấm thoát cũng đã gần cuối năm, Giai Ý đang ôn tập để làm bài kiểm tra do thầy Triệu đề ra, nếu vượt qua thì sang năm khi bắt đầu học kỳ mới cô có thể đến trường.
Tuy không mặn mà với chuyện học hành cho lắm nhưng Giai Ý vẫn đặt mục tiêu có thể tốt nghiệp thành công. Sau đó ra sao sẽ tính sau.
Vì là cuối năm nên mọi hoạt động đều bận rộn hơn bình thường. Tập đoàn Á Dương cũng không ngoại lệ. Phong Vũ dạo gần đây cũng rất bận, thời gian hai người ở cạnh nhau cũng rất ít, hầu như chỉ có bữa tối hai người mới gặp nhau.
Có khi anh về trễ, Giai Ý đã ngủ lúc nào không hay.
Hôm nay Giai Ý làm bài kiểm tra, Phong Vũ mặc dù bận nhưng vẫn nhớ chúc cô làm bài tốt, nhận được sự cổ vũ đặc biệt nên Giai Ý vui hơn hẳn.
Rất may cô đã vượt qua bài kiểm tra một cách thuận lợi. Vậy là cô sẽ được đến trường vào học kỳ mới. Còn bây giờ cô đã có thể nghỉ ngơi rồi.
Còn khoảng ba tuần nữa là qua năm mới, Giai Ý thì đã hoàn thành nhiệm vụ học của mình nhưng Phong Vũ thì không, anh vẫn đang bận tối tăm mặt mũi.
Ở nhà không Giai Ý thật sự rất chán, cô muốn ra ngoài nhưng lại chả biết đi đâu, cứ quanh quẩn đi đi lại lại. Bác quản gia thấy cô buồn chán cũng thương bèn gợi ý cho cô một ý tưởng.
"Giai Ý, sao cháu không đến công ty cậu chủ xem, cậu ấy chắc sẽ vui lắm đó."
Từ sau khi ở đây một thời gian, Giai Ý đã không cho phép mọi người gọi mình là "Cô Trần" hay "Tiểu thư" gì đó. Mọi người cũng lắng nghe và sửa thành cách gọi thân mật hơn.
Giai Ý nghe bác quản gia nói thì có hơi ngần ngại "Như vậy có được không ạ? Cháu sợ anh ấy bận"
"Cháu gọi thử cho thiếu gia là biết liền"
"Vâng"
Giai Ý nghĩ đây cũng là một điều tốt, cô muốn đến công ty anh xem như thế nào. Dù gì cô cũng đang rảnh mà.
Giai Ý gọi cho Phong Vũ, mấy giây sau thì phía bên kia liền bắt máy.
"Giai Ý!!
"Anh có đang bận không?"
Phong Vũ cất giọng ấm áp trả lời "Không bận lắm, chỉ là đang họp thôi, tầm hai tiếng nữa là xong."
Giai Ý thấy anh nói vậy thì nảy ra ý nghĩ sẽ làm anh bất ngờ.
"Vậy anh họp tiếp đi, em chỉ hỏi thăm vậy thôi. Anh làm việc chăm chỉ nhé!" Giai Ý nói giống như một người mẹ căn dặn con trai vậy.
Phong Vũ thật sự không thể thoát khỏi người mẹ này rồi.
Trái với tâm tình vui vẻ của anh thì là cả một bầu trời sợ hãi trong phòng họp rộng lớn.
Cuộc họp đang trong lúc căng thẳng thì điện thoại chủ tịch reo lên, ai lấy đều căng thẳng không dám nhúc nhích.
Tạ Thiên ở bên cạnh liếc thấy tên trên màn hình điện thoại thì cười thầm. Tuy Phong Vũ không nói nhưng khả năng nghe ngóng tình hình của Tạ Thiên cũng không phải dạng vừa đâu nha.
Lúc Phong Vũ bước ra ngoài nghe điện thoại cả phòng họp như đường giải thoát. Người đang báo cáo ngã khuỵu xuống ghế.
"Ai đó thay tôi báo cáo với, tôi không chịu nổi nữa rồi!"
Ai cũng thấy thương cho anh chàng nhân viên trẻ ấy, nhưng không ai có thể giúp, tên ác ma kia đáng sợ thế cơ mà.
Tạ Thiên nhìn thấy cảnh này cũng không nhịn được cười.
"Cố gắng lên, vì tiền thưởng cuối năm."
Tạ Thiên ngoài những lúc làm nhiệm vụ ra thì là một người rất hòa đồng, vui tính còn hài hước nữa. Không ai nghĩ rằng anh là một người trong thế giới ngầm đầy máu tươi, có thể lạnh lùng đến đáng sợ khi người thân gặp nguy hiểm.
Vị nhân viên trẻ kia nhìn Tạ Thiên với gương mặt đáng thương vô cùng, mếu máo cầu xin anh. Nhưng anh biết làm thế nào được, đành nhìn những nhân viên tội nghiệp bị ác ma đày đọa thôi.