Trong đó có một dám đốc người Pháp, vốn tiếng của anh tại đất nước này khá kém nên mù mờ chẳng hiểu gì.
Mặc dù anh không hiểu Tạ Thiên đang nói gì nhưng thấy ánh mắt tối sầm của Phong Vũ thì cũng e sợ.
“Chủ tịch! Tôi xin lỗi, là tôi không cẩn thận, vì công việc nhiều quá nên tôi có chút không tập trung. Mong ngài bỏ qua!”
Tạ Thiên nghe lời xin lỗi này thì mặt đen xì. Nói là công việc của cô ta nhiều thì khác nào nói công ty đang ngược đãi cô ta? Lại nói ngay trước mặt chủ tịch, cô ta là đang chê mình sống lâu sẽ chật chỗ sao?
Đến Giai Ý ở bên ngoài nghe những lời ấy cũng phải lắc đầu, bây giờ cô có vào xin Phong Vũ thì chắc chắn cũng sẽ không vớt vát nổi tình hình.
“Hơ... Cô là đang nói tôi bóc lột nhân viên? Từ khi nào mà hiệu suất làm việc của một nhân viên tại Á Dương lại kém đến vậy?”
Quả nhiên Phong Vũ càng nổi giận thêm, anh nói bằng một giọng cực kỳ mỉa mai.
“Chủ tịch! Tôi... Tôi không có ý đó...!”
“Xuống phòng nhân sự nhận lương rồi biến khỏi đây!”
Haizzz, cô nhân viên trẻ này đúng là xui xẻo. Cô ta đi ra khỏi phòng họp với khuân mặt đầm đìa nước mắt. Thật tội nghiệp!
Phong Vũ vẫn chưa nguôi giận, anh cứ ngồi im như tảng băng khiến những người khác cũng không dám nhúc nhích.
*Cốc... Cốc... Cốc*
“Xin phép!”
Giai Ý quyết định sẽ giải quyết vấn đề này, về vấn đề bên Pháp cô tự tin mình có khả năng.
“Giai Ý! Em đến từ khi nào?”
Thấy cô Phong Vũ lập tức thay đổi thái độ, trở nên hòa nhã rất nhiều.
“Đến đủ lâu để chứng kiến mọi việc! Nào, đưa em tài liệu, em sửa cho!”
“Nhưng em...”
Ánh mắt kiên định của Giai Ý đã khiến Phong Vũ rút lại những lời muốn nói.
“Tạ Thiên, đưa laptop cho cô ấy!”
Nhận được laptop Giai Ý bắt tay vào công việc ngay. Vì nãy giờ mất khá nhiều thời gian nên cô vừa chỉnh tài liệu vừa trình chiếu trực tiếp trên màn hình lớn.
Phong Vũ vừa nói vừa phối hợp với Giai Ý rất thành thục, hai người rất ăn ý với nhau.
Cho dù Giai Ý không học qua trường lớp chuyên nghiệp nào về những gì cô đang làm, nhưng thời gian bên cạnh Phong Vũ anh đã dạy cho cô rất nhiều.
Những gì anh dạy cô, cô đều được thực hành, làm nhiều thành ra lại rất chuyên nghiệp.
Mỗi khi cần trao đổi bằng tiếng Pháp với người đại diện bên Pháp là vị giám đốc kia thì Giai Ý sẽ phụ trách làm người trung gian, truyền đạt thông tin một cách đầy đủ và chính xác nhất.
Vị giám đốc người Pháp lẻ loi một mình thì thật sự rất biết ơn cô.
Nếu không có cô thì có lẽ anh sẽ phải tham gia cuộc họp này bằng Tiếng Anh mất, mà Tiếng Anh của anh lại không tốt.
Cuối cùng thì với sự trợ giúp của Giai Ý thì cuộc họp kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ cũng kết thúc một cách bình yên.
“Em mệt lắm đúng không?”
Phong Vũ vừa cõng Giai Ý vừa lên văn phòng. Đã lâu lắm rồi cô chưa làm việc nên không còn đủ sức lực.
Đặc biệt đây là lần đầu tiên Giai Ý vừa chỉnh tài liệu vừa trình chiếu chúng trong một cuộc họp quan trọng nên tiêu hao năng lượng nhiều hơn bình thường.
Nhưng Giai Ý lại cảm thấy rất vui, giúp được anh là cô đã thỏa mãn rồi.
“Có mệt một chút, nghỉ một lúc là ổn!”
“Xin lỗi... Anh đưa em đến đây để chơi mà em lại phải cùng anh làm việc! Anh xin lỗi, để em phải chịu khổ rồi!”
“Ây, anh đừng nói vậy, là em muốn giúp mà! Với lại đây cũng là cơ hội tốt mà đúng không? Lần này em đã không còn sợ đông người nữa rồi”
Giai Ý nói rất đúng, trong suất cuộc họp cô làm việc một cách trôi chảy, nói chuyện với bên đại diện cũng rất lưu loát.
Có vẻ lần làm việc ngoài ý muốn này cũng không phải là xấu.
Vừa về văn phòng là Giai Ý nằm ườn ra sofa, bụng cũng đánh trống biểu tình dữ dội.
“Tiểu Ý đói à? Muốn ăn gì nào?”
“Ừmmm... Em muốn... Ăn cơm anh nấu, cũng lâu rồi em chưa được ăn!”
Giai Ý suy nghĩ một hồi thì buột miệng nói ra suy nghĩ trong đầu mình.
Phong Vũ thì bật cười, xoa xoa cái đầu nhỏ của Giai Ý.
“Được, bây giờ anh về nấu cơm cho em ăn!”
“Nhưng công việc thì sao?”
“Không sao! Cuộc hợp vừa rồi là đã kết thúc việc hôm nay của anh!”
Nghe thế thì cô vui vẻ ôm chầm lấy Phong Vũ.
“Vậy chúng ta đi thôi!”
Trở về biệt thự, Phong Vũ bắt tay vào chuẩn bị bữa tối. Còn Giai Ý thì đóng vai trò rất quan trọng. Đó là ngồi ngắm đầu bếp đẹp trai nấu ăn cho!
“Bữa tối xong rồi! Ăn thôi Tiểu Ý!”
Nhìn một bàn ăn thịnh soạn trước mặt mà đôi mắt Giai Ý sáng lấp lánh.
Cô bắt đầu ăn với tâm tình sảng khoái và vui vẻ tận hưởng chúng.
Đã bao lâu rồi cô mới có lại được cảm giác này đây? Vào mấy ngày trước có lẽ cô còn nghĩ cảm giác này chắc chắn sẽ không thể nào trở lại được.
Phong Vũ nhìn bảo bối ăn ngon thì cảm thấy vui khôn xiết. Anh ước rằng cả đời này có thể nấu cho Giai Ý ăn thì không gì bằng.
Tối hôm nay bầu trời rất trong, có thể nhìn rõ Mặt Trăng tỏa sáng, cả hàng ngàn vì sao lấp lánh.
Giai Ý nằm trên đùi anh ngắm sao, cô trẻ con nằm đếm từng ngôi sao một, mải mê đếm cho đến khi ngủ quên lúc nào không hay.
Phong Vũ nhẹ nhàng bế bồng cô lên phòng, đắp chăn cẩn thận cho cô.
Đang định lên giường ngủ thì Phong Vũ đột nhiên có điện thoại, để tránh Giai Ý thức giấc anh liền ra ngoài ban công nhận cuộc gọi.
“Alo!”
“Lão đại! Đã tra ra thông tin về những kẻ bắt cóc Giai Ý. Bọn họ che giấu cũng kỹ đấy, em phải ngày đêm điều tra mới ra.”
Sau đó Tạ Thiên tỉ mỉ thuật lại tất cả những gì mình điều tra ra được cho Phong Vũ.
Anh vừa nghe điện thoại mà bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.
“Là như vậy đó anh, tất cả là do một tay Phong Danh ra tay sắp xếp mọi chuyện.”
“Lão ấy được lắm! Tôi đã nhân nhượng hắn lâu lắm rồi, vì ông nội đã từng dặn không nên tàn nhẫn với người nhà. Nhưng có lẽ ông ta lại không muốn sống yên!”
“Vậy chúng ta nên làm gì tiếp theo!”
Lúc này không gian của bóng tối lại xuất hiện một tia gian ác.
“Những gì tôi nhờ cậu điều tra thời gian trước thu được nhiều chứ?”
“Ý anh là về những việc tham ô của lão Phong Danh ấy hả? Em điều tra cũng được kha khá rồi, nhưng vẫn chưa thấy cái nào đủ chấn động cả!”
“Cậu cứ tiếp tục điều tra, đồng thời ngày mai khiến cổ phiếu của tập đoàn Phong Danh rớt xuống mấy điểm đi, cũng công bố một tin tức giả về chất lượng sản phẩm của công ty hắn. Cứ cách một hai ngày lại cho ông ta chật vật một ít. Rất thú vị!”
“Vâng! Em biết rồi! Anh ngủ sớm đi, tạm biệt!”
Quay lại vào giường, nằm xuống ôm Giai Ý vào lòng. Phong Vũ nhìn tiểu thiên thần nhỏ đang ngủ ngon lành thì cảm thấy tức giận người chú “Thân yêu” kia của mình.
Anh thề rằng sẽ cho ông ta sống không bằng chết, lúc trước ông ta có gây khó dễ với anh thế nào anh cũng chỉ lẳng lặng cho qua, cùng lắm là chơi đùa một chút rồi thôi.
Nhưng ông ta đã động đến Giai Ý, động đến bảo bối đời anh thì anh nhất định không tha, cho dù có là lời dặn của ông nội để lại thì anh cũng không để tâm nữa.
“Phong Danh, ông nhất định phải trả cái giá đắt, về tất cả những gì ông đã làm. Tôi sẽ tính hết một lần!”