• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thông báo mới gì vậy chị?” Hạ Băng nghe Tạ Uyển Ân nói vậy cũng hơi tò mò mà hỏi lại. Kết quả lại là chuyện mà cô cũng biết.

“Thì họ đăng thông báo làm sáng tỏ cho gia đình em đồng thời nói rõ việc Đường Hoa Linh tự thú. Nói chung cũng không có gì quan trọng lắm, chỉ là muốn cho những người ngoài cuộc có cách nhìn đúng về Hạ gia thôi. Chị đoán em là người trong cuộc, chắc cũng biết chuyện này rồi.”

“Vâng. Em có nhìn thấy Đường Hoa Linh cô ta tự thú.” Hạ Băng thầm nhớ lại dáng vẻ chật vật của cô ta lúc phải tự thừa nhận hành vi sai trái của mình. Tâm trạng của cô đột nhiên tốt lên hẳn, nỗi khó chịu trong lòng cũng bay đi một nửa.

“Mà nếu chuyện này em đã biết rồi vậy thì chị sẽ nói báo cho em một tin vui khác. Đó chính là công ty của chúng ta lại quay lại như xưa rồi. Hiện tại những nhân viên xin nghỉ họ đều nộp đơn xin vào làm lại. Họ biết được tin tức Hạ gia thật sự không có trốn thuế, là do bị hãm hại.”

“Chị từ chối hết những đơn xin quay lại ấy đi. Em muốn thay máu cho công ty, sẽ mở phỏng vấn tuyển lại từ đầu.” Hạ Băng vẫn nói một cách bình tĩnh mà không hề hay biết rằng ở đầu dây bên kia, Tạ Uyển Ân sớm đã kinh ngạc đến điện thoại cũng suýt rơi xuống đất.

Hạ Băng tại sao lại muốn thay máu công ty? Chả lẽ chỉ đơn giản là vì họ bỏ cô lúc Hạ gia gặp việc nguy?

“Em biết chị sẽ rất thắc mắc về việc em nói nhưng em có thể đảm bảo việc em từ chối họ là còn do nhiều nguyên nhân khác nữa chứ không chỉ đơn giản là họ đã rời công ty một lần. Mà thật ra chị cũng không cần từ chối hết. Ít nhất em muốn giữa lại Minh Lam và Ngọc Tuyền. Hai người họ rất tốt, nếu em mà để vụt mất họ thì công ty sẽ khó khăn hơn rất nhiều.” Hạ Băng nói một hồi cũng khiến cho Tạ Uyển Ân bình tĩnh hơn. Vẫn là y không tin tưởng cô hoàn toàn. Hạ Băng đã làm là phải có lý do, không thể nào làm bừa được. Y vẫn là suy nghĩ nông cạn rồi.

“Được, vậy chị nghe theo lời em. Chỉ duyệt hai đơn của Minh Lam và Ngọc Tuyền. Mà còn việc tuyển nhân viên mới, em tính khi nào tổ chức? Công ty cũng không thể chỉ có hai người mà nên chị tính là càng sớm càng tốt.”

“Ngày mai em sẽ phát thông báo tuyển nhân viên trên trang của công ty. Chúng ta sẽ bắt đầu nhận phỏng vấn từ ngày kia. Dù sao đúng như chị nói, việc này phải đẩy nhanh tiến độ càng sớm càng tốt. Nếu không công ty sẽ không thể diễn ra các hoạt động một cách bình thường được.” Hạ Băng đồng ý với ý kiến của Tạ Uyển Ân, bản thân cô còn muốn ngay sáng ngày mai đã bắt đầu phỏng vấn luôn nhưng lại không thể. Mọi việc quá gấp nên cô chưa có chuẩn bị danh sách câu hỏi phỏng vấn và thống kê những việc cần làm nữa.

“Em có cần chị giúp trong việc lập các câu hỏi phỏng vấn không? Dù sao cũng khá gấp, một mình em chưa chắc đã làm hết được.” Tạ Uyển Ân cân nhắc đến thời gian sẽ tổ chức phỏng vấn và nhân lực hiện tại, quá ít ỏi.

Nếu để một mình Hạ Băng làm thì chắc chắn là sẽ không xong. Vẫn là nên giúp Hạ Băng một tay.

“Như vậy có phiền cho chị không? Dù sao công việc chính của chị cũng là thiết kế chứ không phải là bên nhân sự.”

“Không sao, trước kia chị cũng từng học quản lý nhân sự một thời gian rồi mới chuyển sang chuyên ngành mĩ thuật.” Tạ Uyển Ân tiết lộ một bí mật mà y vẫn luôn giấu kín bấy lâu nay.

Thật ra cũng không hẳn là y sợ mọi người sẽ bàn tán hay nói gì đó về vấn đề này. Nhưng y không thích phiền phức và bị đem lên làm trung tâm của cuộc nói chuyện nên đã giấu chuyện này đi.

Hạ Băng nghe Tạ Uyển Ân bất ngờ tiết lộ sự thật đó thì nhất thời không tiếp thu kịp. Không nghĩ tới việc y lại tài giỏi đến vậy.

“Nếu chị đã nói thế thì việc này em nhờ chị giúp một tay vậy. Còn việc còn lại em sẽ xử lý và giao cho hai người kia nữa.” Hạ Băng không nói rõ nhưng Tạ Uyển Ân biết “hai người kia” kia trong lời nói của cô là ai. Dù sao công ty hiện giờ cũng đâu còn ai khác.

“Vậy chị không làm phiền em nữa. Chị tắt máy trước.” Tạ Uyển Ân nhấn kết thúc cuộc gọi, sau đó cô đặt điện thoại sang một bên và bắt đầu làm việc luôn.

..

Hạ Băng cũng phải tranh thủ từng giây phút một, cô liên lạc với Minh Lam và Ngọc Tuyền để nói về ý định tuyển nhân viên mới của mình. Xong xuôi cô cũng phân công việc cho cả hai người.

Hạ Băng đã giao việc xong thì bắt đầu làm đến phần việc của bản thân. Cô lên kế hoạch cho những bộ phận cần tuyển dụng và số người cần tuyển kèm theo yêu cầu riêng của từng vị trí.

Hạ Băng chăm chú làm việc khiến cho thời gian trôi qua nhanh chóng, đến khi cô liếc nhìn đồng hồ thì cũng đã là tám giờ tối. Lại nhìn sang phần công việc vẫn chưa xong một phần của mình mà thở dài. Ngày mai thật sự là vất vả rồi đây.

..

Lạc Tử An sau khi về phòng nghỉ trưa một tiếng thì anh phải lên công ty để chủ trì một cuộc họp nội bộ.

Dạo gần đây phải xử lý việc của Đường Hoa Linh nên Lạc Tử An không thể tập trung vào việc trên công ty được hoàn toàn dẫn đến nhiều thứ bị dồn lại. Bây giờ có chút rối.

Lạc Tử An lên công ty đã vào thẳng phòng hội nghị để bắt đầu cuộc họp.

Cuộc họp kéo dài tận bốn tiếng đồng hồ, gấp đôi so với mọi khi. Cũng do có quá nhiều thứ để nói nên mới bị lố quá như vậy.

Sau khi kết thúc cuộc họp tất cả mọi người nhanh chóng quay lại vị trí của mình để làm việc, chỉ còn lại một mình Lạc Tử An với dáng vẻ mệt mỏi ở trong phòng.

Anh khẽ đưa tay lên xoa nhẹ mi tâm, rồi kéo hộc tủ dưới chân ra lấy một lọ thuốc.

Sau cơn đau đầu hôm nọ thì Lạc Tử An đã đến gặp bác sĩ và kê thêm một ít thuốc, phòng trừ trường hợp cơn đau đầu kéo đến bất chợt. Không ngờ mới lây thuốc vào ngày hôm kia hôm nay anh đã phải dùng đến..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK