• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Note: Cảnh Điềm Điềm – cô

Diệp Tâm Bách – y

Diệp Tâm Bách kéo lê vali chứa hành lý của mình trên đường. Y cảm thấy cuộc sống cũng không điều gì thú vị nữa. Đến cuối cùng vẫn là bị Hạ Băng từ chối tình cảm rồi…

Vẫn nên ở bên này yên ổn sống thì tốt hơn, bên đó… có quá nhiều kỉ niệm đau thương. Diệp Tâm Bách nghĩ nghĩ có lẽ cả đời mình cũng không còn quay lại nước nữa.

Đi một hồi đã đến nhà lúc nào không hay, Diệp Tâm Bách mở cửa rồi vào nhà. Nhìn căn nhà mình mới tạm xa có mấy tháng, giờ quay lại đột nhiên trống trải hơn rất nhiều. Cũng không biết có thực sự là do căn nhà trống trải hay là do lòng người hiu quạnh nữa.

Y thầm thở dài một hơi rồi cũng đem hành lý cất gọn gàng về chỗ vốn ở của nó.

Thời gian cứ thế trôi, Diệp Tâm Bách dần quen với cuộc sống cô đơn như bao năm qua. Cũng dần quên đi nỗi nhớ Hạ Băng.

Y bắt đầu tìm đến nhiều việc làm thú vị hơn để giúp cho cuộc sống tươi đẹp. Tỷ như là đi xem phim chẳng hạn?

Diệp Tâm Bách còn đang bận lướt di động để chọn phim sẽ xem tối nay thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ mẹ mình. Y nhận máy rồi nói: “Mẹ gọi con có chuyện gì không vậy?”

“Ài… cái thằng này. Mẹ chỉ là nhớ nên mới gọi cho con, cũng đâu cần phải nói như vậy chứ?” Đầu dây bên kia, Mộng Dao giọng nói đùa bỡn đang giả vờ trách móc con trai. Nhưng có vẻ Diệp Tâm Bách đã sớm quen với kiểu trò chuyện này của mẹ nên cũng không có cảm xúc gì mấy. Trái lại y biết Mộng Dao là thật sự có chuyện nên mới gọi y. Chứ bình thường bà lúc nào cũng vui tươi bên mấy người bạn già của mình, đâu rảnh để quan tâm con trai sống chết ra sao.

“Mẹ vào chủ đề chính luôn đi. Không con cúp máy luôn đó.” Diệp Tâm Bách xoa nhẹ mi tâm, y cũng mơ hồ đoán chuyện mẹ mình sẽ nói là gì. Dù sao bây giờ cũng đâu còn chuyện khác để Mộng Dao phải bận lòng.

“Con này… để mẹ hỏi han chút không được sao? Lâu ngày mẹ con ta mới liên lạc mà.”

“…”

“Thôi không đùa con nữa.” Mộng Dao nhận ra đối phương không có ý phối hợp nên cũng không còn hứng thú để giỡn nữa, bây giờ bà mới thực sự quay về chủ đề chính của mình. “Mẹ muốn con đi xem mắt.”

Rất tốt! Lần này bà không thèm vòng vo như mấy lần trước nữa, trực tiếp nói luôn mục đích của mình. Diệp Tâm Bách thầm cảm thán mẹ mình đã phải mong ngóng con dâu đến như nào nên mới năm lần bảy lượt giục y đi xem mắt? Dù sao y cũng mới có hai sáu…

“Mẹ… thật sự là con bắt buộc phải đi sao? Dù gì mấy cô gái mẹ giới thiệu, con cũng không có quen. Đi cũng chỉ mất thời gian. Tình duyên nó mà muốn sẽ tự đến đâu thể cưỡng ép được chứ?” Diệp Tâm Bách thử thuyết phục Mộng Dao, dù y cũng đoán được phần trăm thành công là rất nhỏ.

“Không được. Con đừng tưởng mẹ không biết mấy lần trước con đều trốn xem mắt. Lần này con mà còn tái diễn thì đừng có gặp mặt mẹ nữa.” Mộng Dao nhất quyết không nương tay với đứa con trai này của mình. Dù sao y cũng đã lớn rồi, đâu thể một mình mãi được. Bà không tin mình không thể kiếm được vợ cho con trai.

“…Vậy hôm nào con và cô ấy sẽ gặp nhau?” Diệp Tâm Bách cũng hết cách, y chỉ có thể đồng ý. Đành thở dài một hơi rồi hỏi mẹ vấn đề đáng quan tâm nhất bây giờ luôn.

“Chiều nay, tại quán đối diện công ty ba con.” Mộng Dao đang rất vui vì cuối cùng cũng đạt được mục đích. Trong giọng nói của bà còn không giấu nổi vui mừng mà hơi nâng giọng lên.

Diệp Tâm Bách không ngờ thời gian lại gấp vậy. Mẹ y đây là đang sợ thời gian lâu dài y sẽ thay đổi lại lời nói hay sao?

“Vâng.” Diệp Tâm Bách dù không muốn nhưng vẫn phải bất đắc dĩ mà đồng ý. Cũng đâu còn cách nào nữa.

“Vậy mẹ đi chơi với mấy người bạn tiếp đây. Con lo mà chỉnh trang cho bảnh bao vào còn gặp con gái nhà người ta.” Mộng Dao đạt được mục đích rồi thì thẳng tay ném con trai sang một bên để đi vui vẻ cùng mấy người bạn cùng tuổi.

“…” Diệp Tâm Bách nhìn màn hình điện thoại tối đen. Đến cuối cùng sức nặng của y ở trong lòng mẹ mình là bao nhiêu? Không cả bằng mấy người bạn của bà?

Chiều hôm đó, đúng giờ hẹn Diệp Tâm Bách có mặt ở quán. Cô gái kia vẫn chưa thấy xuất hiện.

Diệp Tâm Bách nhìn đồng hồ lần thứ năm trong chiều hôm nay, đã muộn mười phút rồi. Y có hơi mất kiên nhẫn. Không thì về luôn? Dù sao cũng không lỗi của y, Mộng Dao cũng không thể bắt bẻ?

Diệp Tâm Bách còn đang định đánh bài chuồn thì từ phía cửa truyền đến tiếng chuông gió. Hình như có người vào quán.

Y theo thói quen ngước ra nhìn xem ai vào, ánh mắt đụng phải cô gái mà mình không ngờ tới sẽ ở đây.

Đáng kinh ngạc hơn là cô gái ấy còn đang đi về phía bàn của y.

!!!

Đối tượng xem mắt lần này của y sẽ không phải là Cảnh Điềm Điềm đấy chứ??

“Xin lỗi, do có chút việc nên tôi…” Lời nói còn chưa nói hết, Cảnh Điềm Điềm đã giật mình vì người trước mặt mình là ai. Sao có thể trùng hợp đến như vậy? Chả lẽ cô đi nhầm bàn?

Cảnh Điềm Điềm âm thầm xem lại số bàn mình được mẹ đưa cho. Thật sự là không sai. Nói như vậy là…

“Cậu cứ ngồi xuống trước đi. Rồi chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.” Diệp Tâm Bách nhìn người trước mặt cứ thất thần như vậy cũng tốt bụng nhắc nhở cô ngồi xuống.

Cảnh Điềm Điềm gật nhẹ đầu, xong cô kéo ghế ngồi đối diện Diệp Tâm Bách, trong đáy mắt vẫn là sự kinh ngạc không thể giấu được.

“Cậu chính là con gái của cô Ân?” Diệp Tâm Bách đợi cho cô ngồi xuống hẳn hoi thì hỏi luôn điều mình thắc mắc nãy giờ. Dù sao cũng cần chắc chắn lại mọi việc, không thể hấp tấp được.

“Ừm. Cậu chắc là con trai cô Mộng đúng không?”

Diệp Tâm Bách gật nhẹ đầu thay cho lời nói.

“Cậu… là bị ép đi xem mắt à?” Diệp Tâm Bách hơi do dự. Y cũng không muốn hỏi như vậy nhưng đột nhiên suy nghĩ lại bị đình trệ, lời nói bật ra lúc nào không hay.

“Ban đầu thì là vậy nhưng giờ có lẽ khác rồi…” Cảnh Điềm Điềm cười. Cô cười rất xinh, làm cho tim ai đó ở đối diện đột nhiên đập nhanh một nhịp.

“Sao cậu lại ở bên này vậy? Mình còn nghĩ cậu ở trong nước sinh sống.” Diệp Tâm Bách kiếm đề tài khác để che dấu đi sự ngượng ngùng của mình.

“Trước mình sống với ông bà nội nhưng giờ họ mất rồi nên quay lại đây với ba mẹ. Dù sao ba mẹ mình từ khi còn trẻ đã qua bên này làm ăn.”

“À…” Diệp Tâm Bách không biết nói gì, y đành im lặng.

“Cậu biết mình vẫn còn thích cậu đúng chứ?” Cảnh Điềm Điềm đột nhiên hỏi, làm cho y không kịp phản ứng, mặt nghệt ra trông rất buồn cười.

Một lúc trôi qua, Diệp Tâm Bách mới kịp thời hiểu ý được lời cô nói. Y cũng hơi ngại khi phải trả lời câu hỏi này. Song vẫn nói thật lòng.

“Ừm…”

“Vậy nếu bây giờ mình nói ‘mình sẽ theo đuổi cậu một lần nữa’ cậu có đồng ý không?” Cảnh Điềm Điềm quyết tâm. Lần này cô sẽ không hèn nhát như trước nữa. Cô phải dành được người mình yêu về bên cạnh.

Diệp Tâm Bách có lẽ sẽ không ngờ được câu tiếp theo của Cảnh Điềm Điềm là như vậy. Nhưng y cũng rất nhanh cười cười rồi nói: “Cậu đừng có đùa mình. Làm mình giật thót tim à.”

“Mình không đùa cậu. Tất cả lời mình nói đều là nghiêm túc.”

“Cậu… thật sự vẫn còn muốn theo đuổi mình? Không sợ mình từ chối?” Diệp Tâm Bách e dè hỏi. Hình như y cũng có chút lo lắng cho câu trả lời tiếp theo của cô.

“Không sợ. Dù sao cũng đã trải qua, có gì mà phải đắn đo nữa?” Hiếm khi nào Cảnh Điềm Điềm cứng rắn như vậy, làm cho ý định từ chối của Diệp Tâm Bách cũng phải lung lay.

“Tùy cậu…” Diệp Tâm Bách thở dài, dù sao y cũng đang cô đơn. Thử một chút nếu hợp thì ở bên nhau luôn. Cũng tốt…

“Cảm ơn cậu.” Cảnh Điềm Điềm cười. Nụ cười còn rạng rỡ hơn cả khi nãy. Cuối cùng bao nhiêu công sức cô bỏ ra cũng đã được đền đáp. Cuối cùng người ấy và cô cũng đã có cơ hội.

Từ ban đầu cả hai chúng ta là hai đường thẳng song song, không hề gặp nhau trên con đường mình đi. Nhưng có một ngày, nhờ sự cố gắng của em, hai đường thẳng ấy đã dần sát lại gần nhau. Và có lẽ sẽ sớm thôi, chúng sẽ có thể giao nhau tại đại lộ của hạnh phúc…

END PN.<code> _END truyện</code>

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang