“Chào hai người.” Hạ Băng nở một nụ cười nhẹ với Triệu Phong Vũ và Tạ Uyển Ân làm cho hai người có cảm giác nắng ấm đang lan tỏa khắp mọi ngóc ngách trong công ty, xua tan đi cái vắng vẻ và sự lạnh lẽo hiện tại.
“Chào em.” Tạ Uyển Ân gật nhẹ đầu với Hạ Băng. Sau đó y đưa tập tài liệu ở tay ra trước mặt cô.
“Đây là đơn triệu tập của tòa án.. Em có thể xem qua..” Tạ Uyển Ân có hơi ngập ngừng. Y sợ Hạ Băng không chấp nhận được chuyện này nên đã giảm nhẹ giọng nói nhất có thể. Mong sao cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn phần nào.
Trái ngược với suy nghĩ của Tạ Uyển Ân, Hạ Băng trông có vẻ vẫn bình tĩnh. Dường như mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của cô.
Hạ Băng đưa tay cầm lấy tập tài liệu rồi trước hai đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình mà mở nó ra xem.
Hai phút trôi qua, Hạ Băng đã đọc xong thứ mà Tạ Uyển Ân đưa cho cô. Đúng như y nói, đây là đơn triệu tập của tòa án gửi đến Hạ Thần. Họ mong ông sẽ có mặt đúng ngày và giờ ghi trong ấy để tuyên bố mức án phạt cho hành vi vi phạm pháp luật của mình. Ngoài ra trong lệnh triệu tập cũng ghi rõ, nếu như Hạ Thần không xuất hiện vào ngày hôm đó, lệnh truy nã sẽ được phát động. Hạ gia cũng sẽ bị gạch tên ra khỏi danh sách các gia tộc trong nước.
Bàn tay đang cầm tờ giấy của Hạ Băng khẽ siết lại làm cho tờ giấy mơ hồ nát đi một phần.
Nhưng dường như sự tức giận của Hạ Băng cũng chỉ là thoáng qua. Ngay giây tiếp theo, cô đã buông lỏng tâm trạng và nhìn hai người trước mặt với vẻ bình tĩnh đến bất ngờ.
“Cảm ơn hai người đã chuyển tờ giấy này đến cho em.”
“Không có gì đâu. Nhưng… em thật sự không sao chứ Hạ Băng?” Tạ Uyển Ân lo lắng hỏi han tình hình của cô. Y sợ đứa bé này tức giận nhưng lại không dám bộc lộ ra, cứ giữ trong lòng. Như vậy sẽ càng khó chịu hơn.
“Em không sao thật mà. Những chuyện này em cũng đã sớm nghĩ tới. Chỉ là không ngờ nó lại đến nhanh như vậy thôi.” Hạ Băng gượng cười, rõ ràng cảm xúc của cô cũng không ổn định được như ban nãy.
Không phải Hạ Băng lo lắng đến sự nghiệp của Hạ gia. Cô chỉ lo cho ba mình. Sợ ông sẽ kích động khi phải đối mặt với ánh mắt dò xét cùng khinh thường của những người trong tòa án với tội danh ông oan uổng mang phải..
Bệnh tình của Hạ Thần qua bao nhiêu lâu mới bình ổn lại một chút, Hạ Băng không muốn nó sẽ lại tồi tệ hơn. Bằng mọi giá, cô phải tìm được chứng cứ chứng minh sự trong sạch của ba mình..
“Hai người đến đây chắc cũng không chỉ là đưa một tập tài liệu cho em đúng không?” Hạ Băng đã quyết tâm sẽ tìm được chứng cứ nên sự mông lung khi nãy của cô đã không còn. Bây giờ nhìn Hạ Băng thật sự rất giống Hạ Thần. Tâm trạng bình ổn giữa bão giông..
“Chị lo lắng tâm trạng em không ổn định nên đến đây để an ủi em. Với lại muốn nói cho em biết một tin. Chị và Phong Vũ đã mời được một luật sư tốt nhất cho em. Tuy anh ấy trẻ tuổi nhưng lại là một trong những luật sư có tiếng ở nước ngoài. Đã từng giúp cho rất nhiều nguyên chủ của mình thắng kiện. Hiện tại anh ấy đã đồng ý sẽ làm luật sư cho ba em.. Lần này chúng ta cũng coi như là có thêm cơ hội.. “
Tạ Uyển Ân nói, trong giọng nói của cô không giấu nổi sự kích động. Có lẽ việc luật sư kia đồng ý giúp Hạ Băng là điều mà Tạ Uyển Ân không nghĩ tới. Dù sao thì vị kia cũng nổi tiếng khó tính, yêu cầu về khách hàng của mình rất cao. Từ trước đến nay chưa từng biện luận cho nguyên chủ nào ở đây, tất cả đều là người có tiền, có quyền ở bên nước ngoài..
“Cảm ơn chị. Sau này em nhất định sẽ trả ơn cho chị.” Hạ Băng vui mừng nắm lấy tay Tạ Uyển Ân, trong nhất thời cô quên mất hình tượng trưởng thành mình đã xây dựng bao nhiêu lâu nay.
Nhìn Hạ Băng vui vẻ như vậy, Tạ Uyển Ân cảm thấy cũng vui lây. Thật sự, không biết từ bao giờ, y đã coi Hạ Băng như em gái mình mà đối xử. Lúc nào Tạ Uyển Ân cũng mong muốn Hạ Băng được hạnh phúc, nhìn cô khổ sở là y lại nhớ đến hình ảnh mình hồi bé..
Đường đường là con nhà quyền quý nhưng luôn bị anh chị em họ bắt nạt mà không làm được gì..
Tạ Uyển Ân nhớ lại quá khứ không mấy vui vẻ của mình, y cũng chỉ thầm thở hắt ra một hơi rồi quay lại ngay dáng vẻ ban nãy.
Hành động của Tạ Uyển Ân diễn ra rất nhanh nhưng lại vô tình lọt vào mắt Triệu Phong Vũ. Y khẽ nắm nhẹ mu bàn tay Tạ Uyển Ân, rồi đan xen từng ngón tay hai người vào với nhau.
Thái độ còn đang vui vẻ của Tạ Uyển Ân bỗng khựng lại trong đôi chút vì cái nắm tay bất chợt của người nào đó.
Tạ Uyển Ân quay sang nhìn Triệu Phong Vũ thì bắt gặp ánh mắt y vẫn luôn nhìn mình nãy giờ. Không hiểu sao, trong một vài giây ngắn ngủi chạm mắt của hai người, Tạ Uyển Ân mơ hồ cảm nhận được sự trấn an và che chở trong ánh mắt ấy của y..