“Chị thật sự tin em sao? Không muốn hỏi thêm bất cứ điều gì?” Hạ Băng nghi hoặc nói. Dù sao đến chính cô cũng không thể chấp nhận sự việc một cách nhanh chóng. Sau tất cả những chứng cứ giả được đưa ra, bất kì ai cũng tin rằng Hạ gia đã làm việc xấu. Không có ai tin những lời giải thích của ba mẹ cô cả.
Trong khi đó Hạ Băng chưa hề nói một câu gì với Tạ Uyển Ân, cô đã đồng ý tin một cách vô điều kiện. Nói Hạ Băng không nghi ngờ là không thể.
“Chị biết dưới tình thế hiện tại, lời nói của chị rất khó tin nhưng chị nguyện đem danh dự bao nhiêu năm làm nghề của chị ra thề. Điều chị nói hoàn toàn là sự thật. Chị sẽ cùng em tìm bằng chứng minh oan cho Hạ gia.” Tạ Uyển Ân nói nhưng gương mặt của cô rất nghiêm túc cùng chân thành. Điều này khiến cho suy nghĩ của Hạ Băng có hơi lung lay, sự cảnh giác của cô cũng vơi bớt đi phần nào..
“Tại sao chị lại tin em? Nhỡ đâu..” Giọng nói của Hạ Băng có chút do dự. Đến chính bản thân cô, là người hiểu rõ mọi chuyện nhất mà trong nhất thời cũng không biết cảm xúc hiện tại của mình có thật sự là tin tưởng Hạ gia, tin tưởng bố mẹ hoàn toàn không nữa.
Tạ Uyển Ân đưa tay lên bịt miệng Hạ Băng lại. Ý bảo cô không được nói linh tinh nữa. Mọi chuyện vẫn còn đang ở đoạn dang dở, không thể đánh giá phiến diện như vậy.
“Không có nhỡ đâu, chị coi em như em gái của mình vậy. Mà đã là người trong nhà thì phải tin tưởng lẫn nhau, đúng chứ?” Tạ Uyển Ân có hơi bông đùa khi nói câu này cốt để cho tâm trạng của Hạ Băng được thả lỏng hơn. Và hình như mong muốn của cô đã thành thật.
Bàn tay trái còn đang siết chặt của Hạ Băng cũng dần buông ra, cũng vì vậy mà Tạ Uyển Ân thấy được lòng bàn tay của Hạ Băng có hơi tím lại. Có lẽ trong lúc căng thẳng, Hạ Băng đã quên mất cô có để móng nên khi siết chặt như vậy dễ bị tổn thương lòng bàn tay..
Nhưng Hạ Băng cơ bản lại không hề phát hiện ra việc này. Mọi sự tập trung của cô đều hướng về Tạ Uyển Ân. Cô làm gì còn thời gian để ý mấy vết thương ngoài da này nữa.
Hạ Băng nhìn sâu vào trong mắt Tạ Uyển Ân khiến cho cô cũng bất giác mà tránh đi ánh mắt ấy. Không ngờ nhìn Hạ Băng lúc này lại đáng sợ như vậy..
“Cảm ơn chị..” Trái ngược với vẻ mặt lãnh đạm và trầm ngâm kia, lời nói của Hạ Băng hình như không ăn nhập một chút nào với vẻ ngoài của cô.
Hạ Băng nói câu cảm ơn xong, Tạ Uyển Ân vẫn còn mơ hồ và chưa kịp thích ứng. Cô không nghĩ tới việc Hạ Băng sẽ nói như vậy, dù gì sắc mặt của Hạ Băng lúc này cũng không mấy khả quan.
“Không có gì đâu. À mà có chuyện quan trọng chị muốn nói với em. Nhân viên trong công ty…” Nói đến đây, Tạ Uyển Ân bỗng ngập ngừng lại. Điều này khiến cho Hạ Băng tinh ý nhận ra tình hình có vẻ xấu.
“Chị cứ nói tiếp đi, em cũng đoán được kết cục của việc lần này rồi.” Hạ Băng cười nhưng mà Tạ Uyển Ân lại thấy nụ cười ấy thật khó coi.
Không còn dương quang như mọi khi, chỉ còn lại sự gượng gạo cùng với bất đắc dĩ. Cũng giống như tâm trạng chơi vơi không biết nên làm gì của Hạ Băng lúc này.
Tạ Uyển Ân nghe Hạ Băng nói vậy thì cũng thở dài một hơi rồi quyết nói hết mọi việc. Dù sao Hạ Băng sớm muộn cũng sẽ biết. Nói sớm sẽ đau khổ sớm và kết thúc sớm..
“Nhân viên trong công ty họ nói không chấp nhận việc làm ở một công ty mà có liên quan nghiêm trọng đến việc vi phạm pháp luật nên họ đã đồng loạt nộp đơn xin từ chức đến chỗ của chị.. Ban đầu chị không muốn duyệt nhưng họ đến nhiều quá, lại còn dọa nếu không cho họ nghỉ thì sẽ kiện lên tòa án.. Chị đành phải duyệt đơn..”
Tạ Uyển Ân vừa nói vừa nắm chặt bàn tay lại, hiện tại cô có hơi khó xử trước tình cảnh. Nhưng có vẻ Hạ Băng lại không hề để mắt đến tâm trạng cũng như hành động lúc này của Tạ Uyển Ân. Cái cô để ý là lời nói của Tạ Uyển Ân.
“Chị nói chị duyệt? Vậy chả phải bộ phận nhân sự cũng xin nghỉ?” Hạ Băng chỉ nghĩ có vài nhân viên sẽ nghỉ thôi. Không ngờ tới là đồng loạt theo nghĩa đen mà Tạ Uyển Ân nói luôn. Ngay cả người ở phòng nhân sự, có mối quan hệ với Hạ Băng tốt nhất trong công ty..
Vậy mà họ cũng không tin cô, quyết định từ chức..
“Đúng vậy..” Tạ Uyển Ân mở lời một cách khó khăn. Cô biết lúc này, mọi lời nói của mình đều phải cẩn trọng nhất có thể. Nếu không sẽ gây tổn thương cho Hạ Băng.
Hạ Băng im lặng một lúc, cô không biết nên nói gì vào thời điểm hiện tại. Mãi cho đến một lúc sau, khi mà Tạ Uyển Ân định an ủi cô thì Hạ Băng đột nhiên lên tiếng.
“Em ra ngoài có việc! Chị cũng về nhà nghỉ ngơi đi! Công ty có lẽ sẽ tạm dừng hoạt động một thời gian. Dù sao thì…”
Hạ Băng bỏ lửng câu nói của mình nhưng Tạ Uyển Ân hiểu rõ ý còn lại trong câu nói của cô.
Tạ Uyển Ân cũng không biết nên bắt đầu động viên Hạ Băng từ đâu. Đến cuối cùng cô cũng chỉ thốt ra được chữ “ừ” trước khi Hạ Băng kịp rời khỏi tầm mắt của cô..