Mấy ngày sau đó, mọi chuyện diễn ra theo đúng kế hoạch của Hạ Băng đã đề ra.
Tạ Uyển Ân làm theo lời cô là liên hệ với Đàm Kiệt Lân để hắn sắp xếp thời gian gặp mặt với cô. Khỏi phải nghĩ, ngay khi Tạ Uyển Ân vừa lên tiếng hắn đã nhanh chóng đồng ý. Hắn còn đưa ra địa điểm là công xưởng bỏ hoang ở vùng ngoại ô. Có lẽ mục đích của hắn cũng chỉ là lấy được tiền từ Tạ Uyển Ân..
..
Tạ Uyển Ân hạ chiếc điện thoại trên tay xuống, nét mặt của cô bây giờ hình như không được tốt cho lắm. Tuy nhiên cô vẫn tường thuật lại cuộc trò chuyện giữa mình và Đàm Kiệt Lân cho Hạ Băng đang ngồi bên cạnh nghe..
“Hắn ta hẹn tôi tám giờ sáng tại phía Tây của vùng ngoại ô trong thành phố.”
Hạ Băng nghe Tạ Uyển Ân nói xong địa điểm thì cũng mơ hồ đoán ra được nơi mà Đàm Kiệt Lân kia muốn cả hai gặp mặt..
“Không ngờ hắn cũng nguy hiểm đến vậy. Hẹn nơi vắng vẻ để nếu có bất trắc dễ đường chạy trốn..”
Hạ Băng còn đang đưa ra suy đoán của mình vì lý do Đàm Kiệt Lân chọn địa điểm kia thì đã thấy Tạ Uyển Ân nở một nụ cười khinh bỉ dành cho hắn và nói..
“Hắn chọn chỗ vắng như này cũng có thể là do muốn xóa bỏ luôn nhân chứng là tôi chăng?”
Giọng nói của Tạ Uyển Ân khi nói ra câu này rõ ràng là có chút bông đùa nhưng mà Hạ Băng lại cảm thấy trong đó tràn ngập sát khí và sự căm hận đến tận xương tủy mà Tạ Uyển Ân dành cho Đàm Kiệt Lân..
..
Ngày hôm sau, mới chỉ bảy giờ sáng nhưng Hạ Băng cùng Tạ Uyển Ân đã có mặt tại công xưởng bỏ hoang mà Đàm Kiệt Lân đã hẹn..
Tạ Uyển Ân một thân y phục màu trắng càng làm cho vẻ đẹp của cô được tôn lên triệt để.
Trái lại Hạ Băng một thân tây trang màu đen. Khiến cho người khác nhìn vào không thể nhận ra cô là nữ..
..
Một tiếng trôi qua, cuối cùng cũng đến giờ hẹn. Đàm Kiệt Lân xuất hiện trong bộ dáng thảm hại, khác xa với hình ảnh mà Hạ Băng tra được từ trên mạng về hắn..
Vừa đến nơi hắn đã lập tức chú ý đến sự xuất hiện bất thường của một người lạ bên cạnh Tạ Uyển Ân..
Hắn nở một cười khinh bỉ nhưng xen lẫn một chút chột dạ trong đó mà nói với Tạ Uyển Ân..
“Cô đúng là loại đàn bà không ra gì. Đi gặp mặt tôi mà còn dẫn theo cả bạn trai. Người không biết còn tưởng tôi là phụ huynh của cô cũng nên.”
Tạ Uyển Ân nghe hắn nói vậy thì cũng chỉ nở một nụ cười nhạt và nói lại..
“Xin lỗi loại phụ huynh như anh có bị uy hiếp đến chết tôi cũng không thèm nhận!”
Thái độ cứng rắn của Tạ Uyển Ân khiến cho Đàm Kiệt Lân không ngờ tới. Hắn không nghĩ rằng cô vậy mà lại nói ra được những lời ấy..
Nhớ lúc cả hai còn bên nhau, Tạ Uyển Ân luôn là một con người nhu nhược và yếu đuối..
Có thể nói bây giờ Đàm Kiệt Lân đang rất tức giận, hắn thấy mình không nói lại được Tạ Uyển Ân nên bắt đầu chuyển hướng chú ý về Hạ Băng – người mà hắn tự phong là bạn trai của Tạ Uyển Ân..
“Anh bạn này từ nãy đến giờ im lặng như vậy? Chả lẽ là không nói được sao..? Chậc chậc, nhìn dáng người đã không cao lớn, lại còn bị khiếm khuyết. Bảo sao lại chấp nhận ở bên một người như cô ta..”
Hạ Băng đứng bên cạnh thấy thái độ của Đàm Kiệt Lân càng ngày càng quá đáng đến mức không chịu được nữa. Cô đang định đi lên một bước mà ra tay với hắn thì Tạ Uyển Ân ở bên cạnh xem chừng còn khó chịu hơn cô, đã nhanh tay giáng cho hắn một cái tát đến đau điếng..
Đàm Kiệt Lân có lẽ không ngờ Tạ Uyển Ân vậy mà lại dám ra tay đánh hắn. Sau khi bị đánh hắn vẫn cứ đứng đơ đấy mà không kịp phản ứng lại..
Mãi cho tới một lúc sau, Hạ Băng cảm nhận hình như bây giờ cơn tức giận của hắn đã lên đến đỉnh điểm. Hắn không còn quan tâm đến mình có nhận được tiền từ Tạ Uyển Ân hay không mà lao về phía cô ấy để trả thù..
Tốc độ lao về phía Tạ Uyển Ân của Đàm Kiệt Lân rất nhanh khiến cho cô ấy không kịp tránh mà cứ đứng im một chỗ.
Hạ Băng đứng bên cạnh không biết làm gì liền đẩy Tạ Uyển Ân sang một bên còn mình thì chắn lên trước nhận đòn thay cô ấy..
Phập…
Hạ Băng nhăn mặt lại và đưa tay lên ôm lấy cánh tay vừa bị Đàm Kiệt Lân đâm..
Cô không ngờ hắn vậy mà lại mang theo hung khí. Có lẽ từ ban đầu hắn đã có ý định sẽ ra tay giết người diệt khẩu như Tạ Uyển Ân đã nói..
Bản thân Hạ Băng bị dính một dao của Đàm Kiệt Lân dù rất đau nhưng vẫn nhẫn nhịn ôm lấy cánh tay mà nhìn thẳng vào mắt hắn ta rồi nói với giọng căm phẫn..
“Anh đúng là đồ tồi! Không xứng đáng làm đàn ông! Tôi nói cho anh biết tôi là con gái. Không hề có quan hệ bạn trai hay gì với Tạ Uyển Ân cả! Chính anh mới là người đáng bị vết dao này chứ không phải cô ấy!”
Đàm Kiệt Lân sau khi đâm Hạ Băng vẫn còn kinh hãi vì hành động kích động của mình. Bây giờ hắn ta lại càng sợ sệt hơn khi người mà mình cho rằng là đàn ông ấy hóa ra lại là phụ nữ..
Hắn có cảm giác như tam quan của mình sụp đổ hoàn toàn. Quá nhiều chuyện bất ngờ ập vào não hắn ta..
Nhưng dù có bất ngờ hay sụp đổ ra sao thì việc hắn gây ra cũng là tội lỗi. Vẫn phải chấp nhận cái kết đắng..