• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Băng đã trở về phòng được một lúc lâu nhưng Lạc Tử An vẫn ngồi im không nói gì.

Tâm trạng của Lạc Tử An đang rất khó chịu. Anh không hiểu rõ nguyên nhân vì sao. Chỉ biết là trong lòng anh đột nhiên dâng lên một cảm giác tội lỗi cùng áy náy.

Lạc Tử An không nghĩ rằng Hạ Băng biết tất cả mọi việc anh làm nhưng vẫn im lặng. Đó không phải là cách hành xử mà anh biết thông thường. Cô bình tĩnh hơn anh nghĩ..

Ngoài ra cũng chính sự bình tĩnh này khiến cho Lạc Tử An sinh ra một chút chua xót, vị trí của anh trong lòng Hạ Băng hình như không mấy quan trọng. Bằng chứng là cô đã có người mới..

Lạc Tử An mơ hồ nhớ lại cảnh tượng diễn ra vào chiều hôm nay. Lúc anh đang ngồi đối diện với Đường Hoa Linh trong quán để nói đến việc của Hạ gia thì vô tình nhìn thấy Hạ Băng sóng vai cùng một chàng trai trẻ.

Do khoảng cách giữa hai người khá xa nên Lạc Tử An không thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt của Hạ Băng. Anh chỉ nhìn thấy Hạ Băng liếc qua bên này một lần rồi kéo người đi cùng biến mất.

Lúc nhìn thấy cảnh tượng đó, trong giây lát Lạc Tử An muốn bỏ lại Đường Hoa Linh ở đây để đuổi theo Hạ Băng hỏi cho ra chuyện.

Người đàn ông kia là ai mà Hạ Băng có thể tay nắm thân thiết như vậy? Thật là không còn tiết tháo của người đã có gia đình mà.

Suy nghĩ một hồi, Lạc Tử An vẫn không rời khỏi chỗ. Chuyện của Hạ Băng anh tính để tối rồi sẽ nói rõ với cô. Bây giờ vẫn nên xử lý việc của Đường Hoa Linh, nếu không có thể chỉ một chốc nữa thôi cô ta đã cao chạy xa bay rồi.

“Tôi cho cô năm phút để suy nghĩ về lời tôi nói khi nãy! Hết giờ thì cho tôi câu trả lời! Tốt nhất cô nên đồng ý với yêu cầu của tôi! Nếu không… chắc cô biết tính tôi mà?” Khi nói lời cuối cùng Lạc Tử An trầm giọng xuống nhưng cũng đủ để cho Đường Hoa Linh ở phía đối diện nghe thấy cả.

Sắc mặt cô ta bây giờ trắng bệch, hai tay căng thẳng đến nỗi siết chặt vào nhau, trán cũng xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.

Có thể nói bộ dáng lúc này của Đường Hoa Linh trông vô cùng thảm hại. Không còn dáng vẻ ngạo mạn, ngông cuồng khi trước, chỉ còn một mặt ngập tràn sợ hãi và căng thẳng. Bộ đồ cô ta đang mặc cũng lôi thôi, nhàu nát. Nhìn qua cũng chỉ khiến người ta thêm chán ghét..

Đường Hoa Linh im lặng một hồi lâu, cô ta vẫn không lên tiếng. Bởi nếu lên tiếng thì cô ta chỉ có một lựa chọn duy nhất là đồng ý với Lạc Tử An. Dù sao cũng bên anh bao nhiêu lâu, cô ta ít nhiều cũng hiểu tính người đàn ông này.

Lạnh lùng thôi là chưa đủ với Lạc Tử An. Anh còn máu lạnh và lãnh khốc đến mức ai cũng phải run sợ trước khí thế của anh. Một người yếu đuối như Đường Hoa Linh, đặc biệt với gia cảnh hiện tại của Đường gia, đem so với Lạc gia.

Nếu là trước kia thì chỉ là khập khiễng thôi còn bây giờ cơ bản Đường gia không xứng để được nhắc đến trước mặt người đối diện này.

Lạc Tử An nhìn màn hình điện thoại, đồng hồ đã điểm hết thời gian năm phút. Anh lạnh lùng lên tiếng:

“Hết năm phút! Cô vẫn chưa có câu trả lời?” Rõ ràng là câu hỏi nhưng Đường Hoa Linh có cảm giác đó là một câu nói đòi mạng mình hơn.

Lạc Tử An nói với cô ta bằng giọng điệu lãnh đạm, ánh mắt nhìn Đường Hoa Linh của anh cũng trở nên sâu hơn như để khiến cho cô ta phải run sợ mà gật đầu ngay tức khắc.

“Tôi.. chuyện này anh bỏ qua cho tôi được không?” Đường Hoa Linh rụt rè lên tiếng, khác hẳn với giọng điệu của cô ta thường ngày.

“Bỏ qua? Cô coi tôi là trò đùa à?” Lạc Tử An cười nhạt, nụ cười như châm biếm người trước mặt. Không biết lúc cô ta ra tay liệu có từng nghĩ đến hậu quả này chưa nhỉ?

“Tôi… nhưng anh và cô ta cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa. Hà cớ gì anh phải ép tôi đến mức này?” Đường Hoa Linh thật sự khó hiểu. Cô ta biết rõ Lạc Tử An xưa nay vẫn luôn chán ghét Hạ Băng ra mặt. Nhưng tại sao bây giờ lại khác như vậy?

“Vợ chồng trên danh nghĩa hay có là vợ chồng thân mật thì cũng chưa đến lượt cô quản! Tôi muốn giúp ai thì giúp, muốn xử lý ai thì xử lý!”

Lạc Tử An gằn giọng, như để đe dọa Đường Hoa Linh lần sau ăn nói cẩn thận. Nếu không e rằng cô ta còn chưa kịp vào tù ngồi thì đã đi sang thế giới khác mà vi vu rồi.

Đường Hoa Linh thầm nuốt nhẹ một ngụm nước bọt. Lạc Tử An cũng thật đáng sợ. Cô ta đúng là mù nên mới ra tay với Hạ gia. Ai mà biết rằng Lạc Tử An lại thích lo chuyện bao đồng đến vậy đâu.

“Hình như cô chê mình sống yên ổn quá? Vẫn không chịu trả lời tôi?” Lạc Tử An thật sự phẫn nộ. Giọng nói cũng thấp hơn vài tầng, càng làm cho Đường Hoa Linh run hơn.

“Tôi.. tôi đồng ý.. tự thú.” Đường Hoa Linh lắp bắp nói. Khó khăn lắm cô ta mới nói được một câu hoàn chỉnh.

Nét mặt của Lạc Tử An sau khi nghe xong câu này cũng giãn ra đôi chút. Mục đích của anh cuối cùng cũng đạt được.

“Ngay từ đầu cô nói như vậy có phải tốt không? Tôi cho cô năm ngày để xử lý hết mọi việc. Sau đó thì tự thú đi! Đừng để tôi phải ra tay!”

Lạc Tử An nói xong thì đứng dậy rời khỏi quán, bỏ lại một mình Đường Hoa Linh vẫn còn chưa hết sợ trên ghế. Cô ta phải ngồi đó một lúc lâu mới đứng dậy được để ra về.

Bóng dáng cô ta rời khỏi quán cũng xiêu vẹo đến đáng thương. Dáng vẻ cô độc, tịch mịch, cùng đau khổ. Nhưng đến cuối cùng cũng chả có ai thương cho cô ta cả. Có trách thì chỉ trách do trái tim cô ta rung động sai người nên mới làm ra những hành động sai trái để bây giờ phải chịu hậu quả đắng cay như vậy.

Trong một bộ phim, luôn có nhân vật phản diện, mà Đường Hoa Linh chính là nhân vật phản diện ấy. Cô ta tìm đủ mọi cách để có được nam chính nhưng tất cả đều khiến cho anh ghét cô ta hơn. Bởi dù sao thì phản diện mãi mãi cũng chỉ là phản diện. Cái kết cũng chỉ có một mà thôi..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK