“Thưa hội thẩm đoàn. Tôi là luật sư Seaht, xin được biện luận cho nguyên chủ của tôi là bị cáo Hạ Thần.” Giọng nói rõ ràng, dáng vẻ bình tĩnh. Đúng chuẩn hình mẫu luật sư mà Seaht đã xây dựng trong mắt của tất cả mọi người.
Seaht thầm lấy hơi một lần. Y cũng tranh thủ mà đưa tay lên chỉnh lại độ cao của chiếc kính đang đeo cho phù hợp rồi bắt đầu quá trình khiến người ta sợ hãi nhất – biện luận.
“Trước hết tôi xin được khái quát lại sự việc lần này để cho tất cả những người có mặt ở đây thêm hiểu rõ hơn về những điều tôi sẽ nói tiếp theo sau đó.”
“Theo như các vị thẩm đoàn đã tuyên bố từ khi nãy. Nguyên chủ của tôi bị buộc tội là có hành vi gian lận trong kinh doanh, đã trốn thuế trong một khoảng thời gian dài. Và cũng có người đã trình bày chứng cứ lên để chứng minh hành vi sai trái ấy của nguyên chủ chúng tôi. Ở đây tôi không có khẳng định trốn thuế là một hành vi tốt. Theo như luật pháp đã quy định từ trước. Hành vi trốn thuế là hành vi vi phạm nghiêm trọng đến nhà nước, cần phải có hình thức xử lý nghiêm khắc để không tiếp diễn nữa. Đặc biệt là trốn thuế trong một thời gian dài cũng có thể xử lý theo mức phạt dành riêng cho các tội trạng nguy hiểm. Nhưng điều tôi muốn nói ở đây là liệu các vị thẩm đoàn có từng nghĩ rằng những chứng cứ mà tất cả mọi người đều đang cầm trong tay ấy, đều đang đem ra làm lý do để ép buộc nguyên chủ của tôi đến với mức phạt cao nhất của hành vi trốn thuế ấy. Tất cả những thứ đó liệu có thể là giả không?”
Seaht vừa dứt lời, xung quanh đã nổi lên rất nhiều lời thì thầm, bàn tán to nhỏ. Ngay cả các vị có quyền chức trong vụ án này cũng không nhịn nổi bất ngờ mà trò chuyện với những người bên cạnh mình.
Trái lại với vẻ náo nhiệt của mọi người, Hạ Băng và Hàn Nguyệt đã căng thẳng đến mức cái nắm tay càng thêm siết chặt. Mồ hôi cũng theo đó mà chảy ra rất nhiều, ướt đẫm cả bàn tay hai người.
Seaht chỉ chốt lại một câu đơn giản nhưng đã khiến tất cả mọi thứ vốn tưởng đã đi vào quỹ đạo đột nhiên bùng nổ và trở nên hỗn loạn. Nhưng y cũng không hề mất đi vẻ bình tĩnh trước trường hợp này. Hoặc cũng có thể nói những việc của hiện tại, đã thành công đạt được mục đích chính của y.
Seaht vẫn bỏ mặc mọi người còn đang bàn tán mà tiếp tục nói phần của mình.
“Từ lúc nhận được chứng cứ đến bây giờ tất cả chúng ta đều chỉ xem qua một lần rồi kết luận là nguyên chủ của chúng tôi vi phạm pháp luật. Cho tôi hỏi đã có ai từng xem thật kĩ tờ giấy ấy chưa hay là chỉ lướt qua thôi? Nhỡ đâu là do có người hãm hại nguyên chủ chúng tôi thì sao? Lại nói thêm về truyền thống của gia tộc nguyên chủ chúng tôi đi. Hạ gia xưa nay làm ăn ra sao chả lẽ những người từng làm đối tác ở đây không rõ? Hàng năm nguyên chủ của tôi thu về rất nhiều tại sao phải tiếc một phần đóng thuế?”
Seaht đưa ra một loạt câu hỏi. Lời lẽ của y rõ ràng, giọng điệu cũng đanh thép khiến cho tất cả mọi người dần bị thuyết phục. Những đối tác đã từng hợp tác cũng Hạ gia thì cũng thầm ngẫm lại và thấy đúng như lời y nói. Hạ gia luôn làm ăn trong sạch và rõ ràng. Chưa hề có việc gì sai trái trong bao nhiêu năm nay cả.
Nhưng cũng không phải là ai cũng chấp thuận theo lý lẽ của Seaht. Dù sao muốn người khác hoàn toàn tin vào mình thì phải dùng cả chứng cứ để chứng minh chứ cũng không thể dùng lời nói không.
“Tôi biết là sẽ có nhiều người không tin lời tôi nói là sự thật. Nhưng mọi người hãy yên tâm. Tôi đã khẳng định chắc chắn như vậy thì ắt hẳn là có chuẩn bị từ trước. Tôi có thể chứng minh cho mọi người thấy là nguyên chủ của tôi hoàn toàn bị vu oan. Xin hội thẩm đoàn cho phép tôi dẫn thêm một nhân chứng nữa vào đây.” Seaht nói xong liền quay qua nhìn người đàn ông trung niên đang ngồi ở chính giữa phiên tòa để hỏi ý kiến.
Người đàn ông ấy suy nghĩ một hồi rồi gật đầu ra vẻ đồng ý, xong xuôi ông ta cầm cây búa gỗ trên tay đập mạnh xuống phần đã được thiết kế riêng và nói lớn..
“Cho mời nhân chứng vào!”
Tất cả mọi người đều hướng đôi mắt tò mò của mình về hướng lối ra vào để ngóng trông xem người sẽ xuất hiện này là ai mà để cho luật sư Seaht phải chắc nịch khẳng định là có thể lật được ván cờ này.
Hạ Băng vẫn luôn căng thẳng nhưng cô cảm thấy giây phút này không chỉ có bàn tay của cô ướt đẫm mồ hôi mà cả trái tim trong lồng ngực cũng đập loạn xạ lên vì lo lắng.
Hạ Băng không hiểu nhân chứng mà Seaht đưa ra là ai. Có thể giúp ích được gì trong việc minh oan cho ba cô. Nhưng không hiểu vì sao, cô đột nhiên kích động. Nói như vậy là ba cô chả phải càng ngày càng có cơ hội hay sao?
Dù gì luật sư cũng đã biến cho tình hình trở nên tốt hơn. Bây giờ lại còn có nhân chứng. Có khả năng ván cờ này thật sự Seaht có thể nói lật liền lật được..