“Còn không phải do anh biết mối quan hệ của cậu với Hạ gia không tốt nên mới không nói hay sao? Anh sợ cậu sẽ không vui!” Phương Ngữ nhắm mắt nói một hỏi dài để mong mau chóng kết thúc sự việc này.
Nói thật bây giờ y có chút run. Y sợ Lạc Tử An sẽ không vui khi mà y đang nhiên lại nhắc đến vị phu nhân kia..
Nhưng trái ngược với suy nghĩ của Phương Ngữ, thái độ của Lạc Tử An bình thản hơn rất nhiều. Anh vẫn không hề nói một câu nào, tất cả chỉ là sự im lặng đến đáng sợ..
Đến tận khi Phương Ngữ có cảm tưởng mình không thể chịu được cảnh tượng này nữa, y còn đang định lên tiếng thì Lạc Tử An đã chen lời nói trước.
“Từ nay về sau bất cứ chuyện gì liên quan đến Hạ gia anh đều nói cho em biết! Anh không cần phải sợ tâm trạng em không tốt. Dù sao em và Hạ Băng cũng là vợ chồng gần một năm rồi. Mối quan hệ cũng không còn lạnh nhạt và cứng nhắc như trước kia.” Lạc Tử An bình thản nói.
Ở đầu bên kia, Phương Ngữ nghe anh nói một tràng dài mà có chút ngơ ngác và mơ hồ.
Rõ ràng hôm nọ y còn thấy ánh mắt của Lạc Tử An nhìn tấm ảnh của Hạ Băng tràn đầy lửa hận xong..
Vậy mà nay anh lại nói rằng mối quan hệ của cả hai cũng khá tốt. Liệu Lạc Tử An có chuyện gì không muốn cho y biết sao?
Phương Ngữ cứ im lặng mà chìm vào mớ suy nghĩ của mình. Y rất muốn hỏi Lạc Tử An tất cả mọi chuyện nhưng đến cuối cùng tính tò mò ấy cũng bị y dập tắt.
“Cũng không còn sớm, em tắt máy trước. Công việc của công ty hôm nay hơi nhiều, buộc em phải mang về nhà xử lý.” Giọng nói của Lạc Tử An lúc này có chút uể oải cùng mệt mỏi.
Sau khi tắt máy, Lạc Tử An đem tài liệu ra xử lý để mong sẽ không phải phiền lòng về thái độ của Hạ Băng ngày hôm nay nữa.
..
Đã mười phút trôi qua nhưng Lạc Tử An vẫn không thể tập trung một cách triệt để. Trong não của anh vẫn luôn quẩn quanh về thái độ cùng lời nói của Hạ Băng khi nãy.
Anh không ngờ dù bản thân đã từ bỏ ý định hãm hại Hạ gia thì vẫn có một thế lực khác không chịu buông tha cho gia đình cô.
Bàn tay đang gõ bàn phím của anh cũng sững lại trong đôi chút khi mà Lạc Tử An nghĩ đến một khả năng. Cái tên hiện lên trong đầu anh rất đỗi quen thuộc, là người mà anh rất ghét và có lẽ người đó thì cũng rất ghét Hạ Băng.
Lạc Tử An bỏ toàn bộ công việc của mình sang một bên, anh cầm di động và bấm số gọi cho một danh bạ.
Số của một người mà anh đã đem vào danh sách chặn kể từ hôm đó nay lại được đem ra.
Có lẽ người kia sau khi nhận được cuộc gọi từ Lạc Tử An cũng hơi bất ngờ cùng vài phần kinh hãi. Xong đến cuối cùng khi nghĩ đến sự tàn độc cùng máu lạnh của Lạc Tử An người nọ vẫn nhấc máy.
“Chúng ta gặp mặt nói chuyện đi!” Người vừa nhận cuộc gọi, Lạc Tử An không để họ nói câu gì. Anh đã lên tiếng.
Giọng nói của anh lúc này nghe qua cũng nhận thấy sự kìm nén trong đó. Có lẽ Lạc Tử An đã phải đè ép rất nhiều sự khó chịu trong lòng để bấm số gọi cho người này..
Người ở đầu dây bên kia im lặng một lúc sau đó cũng lên tiếng. Trong giọng nói ấy còn có chút run. Lời nói cũng không được tự tin cho lắm.
“Anh hẹn tôi để làm gì?”
“Để làm gì thì chờ đến sáng mai sẽ biết. Nhớ đến đúng hẹn. Địa chỉ tôi sẽ nhắn qua sau. Nếu như không đến thì đừng trách tôi lục tung cả thành phố này chỉ để tìm..”
Lạc Tử An trầm giọng, lời nói của anh cũng vì vậy mà càng rõ hơn qua di động của người kia.
Một giọng nói lạnh nhạt xen lẫn vài phần chế giễu cùng thâm sâu trong đó. Người kia nghe xong cũng chỉ còn nước đồng ý..
Lạc Tử An đạt được mục đích, anh nhanh chóng tắt di động. Sau đó anh cũng thấy thoải mái hơn mà bắt đầu quay lại công việc hiện tại.
..
Sáng hôm sau, Hạ Băng lên công ty từ sớm. Vừa đến công ty cô đã bắt gặp vẻ mặt lo lắng của Tạ Uyển Ân.
Tạ Uyển Ân nhanh chóng kéo Hạ Băng lên phòng của cô rồi bắt đầu nói.
“Em biết chuyện của gia đình mình chưa?”
“Em biết. Chị muốn nói gì sao?” Giọng nói của Hạ Băng khi nói ra câu này cũng rất hờ hững và lạnh nhạt.
Tạ Uyển Ân có cảm giác như cô đang nhắc đến chuyện của gia đình khác chứ đó không phải chuyện của cô.
“Chị tin cô và chú Hạ sẽ không làm trò dơ bẩn đó. Chắc chắn là có người đã âm mưu lật đổ Hạ gia.”
Tạ Uyển Ân nói một cách chắc chắn. Hạ Băng nhìn qua vẻ mặt của cô ấy lúc này. Cô bắt gặp ánh nhìn kiên định cũng như chân thành trong đôi mắt của Tạ Uyển Ân.
Hạ Băng có chút bất ngờ. Cô cứ nghĩ Tạ Uyển Ân nhắc đến chuyện này vì muốn viện lý do rời công ty hoặc bắt cô chuyển nhượng hết cổ phần. Cô ngàn vạn lần không nghĩ tới khả năng Tạ Uyển Ân sẽ an ủi và động viên mình..
Ánh mắt Hạ Băng nhìn Tạ Uyển Ân lúc này nhất thời không thể diễn tả được. Chỉ có thể nói là rất phức tạp..