• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Băng xuống tầng, cô định đi ra ghế sofa nằm tạm. Dù sao thì phòng của cô cũng đã bị Lạc Tử An chiếm mất rồi.

Ra đến phòng khách, Hạ Băng không nghĩ ngợi nhiều đã nằm xuống giường nghỉ ngơi một chút.

Thoáng cái đã là chiều, Hạ Băng cũng cảm thấy cơ thể đã thoải mái hơn rất nhiều nên tỉnh dậy.

Vừa ngồi dậy, Hạ Băng đã nhìn thấy trên người mình có đắp một lớp chăn mỏng. Trong giây lát, cô đoán được ai đã mang chăn cho mình.

Dù sao nhà này cũng chỉ có hai người, Hạ Băng nhớ rõ mình không có lấy chăn. Vậy thì chỉ còn một mình Lạc Tử An.

Không hiểu vì sao, trái tim của Hạ Băng đột nhiên ấm áp hơn. Cô cảm nhận được Lạc Tử An đang dần thay đổi, còn càng ghét cô hơn hay là thân thiện với cô hơn thì chưa biết nữa. Dù sao thì người đàn ông này lúc này mà chả khó đoán.

Hạ Băng ngồi đó suy nghĩ một lúc thì đã thấy Lạc Tử An bước ra từ phòng bếp, trên tay là một ly nước giải rượu.

Trông trạng thái hiện giờ của Lạc Tử An, Hạ Băng không thể nào liên tưởng đến người mình vừa mới cho ngủ nhờ phòng khi nãy là một.

Hạ Băng nhìn đồng hồ. Mười bốn giờ chiều, chứng tỏ cô đã ngủ ba tiếng liền.

Mới chỉ có ba tiếng mà trông Lạc Tử An đã hoàn toàn khác. Không còn lưu lại một chút gì gọi là mê man trong men rượu. Nhìn anh lúc này trông rất tỉnh táo.

Hạ Băng mải ngắm nhìn dáng vẻ của Lạc Tử An mà không để ý ánh mắt của anh đã nhìn về mình từ khi nào.

“Em.. em về rồi sao?” Giọng anh có hơi ngập ngừng, sợ Hạ Băng sẽ không vừa ý với mình nên vậy.

“Ừm.. Về để nói với anh một việc.” Lần đầu tiên Hạ Băng nói chuyện với Lạc Tử An sau hôm lớn tiếng ấy. Thái độ của cô giờ đây lạnh đi vài phần, không còn vẻ dịu dàng như trước nữa. Lạc Tử An thấy có chút hụt hẫng trong lòng.

“Em nói đi.”

“Một lát nữa anh đến thăm ba tôi đi.” Hạ Băng nói xong cũng không nhìn đến nét mặt của Lạc Tử An.

Cô biết ắt hẳn anh đang rất ngạc nhiên khi cô nói vậy. Nhưng mà Hạ Băng cũng không có ý định giải thích nên vẫn một mực im lặng sau câu nói ấy.

Lạc Tử An nghe Hạ Băng nói vậy cũng hơi bất ngờ nhưng anh cũng nhanh chóng hiểu ra vấn đề.

Từ trước đến nay mối quan hệ vợ chồng của hai người trước mặt ba mẹ Hạ Băng vẫn luôn là tốt đẹp. Bây giờ Hạ Thần vì cú sốc trong sự nghiệp nên sức khỏe suy giảm. Là một người chồng có trách nhiệm, hẳn là Hạ Thần và Hàn Nguyệt đều sẽ nghĩ Lạc Tử An sẽ đến thăm ông.

Vậy mà bao nhiêu ngày rồi, anh vẫn chưa xuất hiện ở bệnh viện một lần. Có lẽ Hạ Thần đã sốt ruột mà hỏi con gái về tình hình hai đứa hiện tại.

Lạc Tử An đoán chừng Hạ Băng lo lắng bệnh của ba sẽ xấu đi nên không nói ra sự thật. Cô vẫn diễn tiếp mối quan hệ của hai người. Đây cũng là lý do mà Hạ Băng muốn Lạc Tử An đến thăm ba mình.

“Được.” Lạc Tử An đã tự hiểu lý do, anh cũng không mở miệng nói những câu thừa thãi. Dù sao Hạ Băng chưa chắc đã quan tâm đến những câu hỏi của anh..

“Để.. anh đi thay đồ rồi chúng ta sẽ đi thăm ba em.”

“Tùy anh.” Hạ Băng tính để chiều tối rồi mới đến thăm ba. Nhưng nếu Lạc Tử An đã nói vậy cô cũng không có lý do để rời lịch nên đành đồng ý.

Lạc Tử An đi lên phòng mình thay đồ, cả phòng khách chỉ còn lại Hạ Băng.

Cô cũng đứng dậy chỉnh lại quần áo rồi đi ra xe chờ anh trước.

..

Mười phút sau, Lạc Tử An trở ra với một bộ quần áo gọn gàng và lịch thiệp. Tuy không nghiêm túc như lúc đi làm nhưng cũng không tính là tùy ý mặc bừa. Rất thích hợp với tình cảnh con rể đến thăm ba chồng.

“Anh lái hay là tôi lái?” Hạ Băng chờ Lạc Tử An đã đi đến gần chỗ xe của mình thì cất tiếng hỏi.

“Để anh lái. Em ngồi ghế phụ đi.”

“Ừm.” Hạ Băng cũng lười so đo là ngồi ghế phụ hay ghế sau. Cô trực tiếp mở cửa xe rồi ngồi vào trong.

Lạc Tử An nhìn một loạt hành động của Hạ Băng, quá nhanh..

Đến lúc cô đã ngồi trong xe thì mới trôi qua có mười mấy giây đồng hồ.

Lạc Tử An nhìn Hạ Băng cũng đã ngồi trong xe rồi thì nhanh chân qua bên ghế lái để bắt đầu đi.

Chiếc xe bắt đầu chuyển động.

..

Cả quá trình đi, Hạ Băng thật sự là không muốn nói một lời nào nhưng hoàn cảnh hiện tại lại không cho phép cô làm vậy.

Hạ Băng phải liên tục chỉ đường cho Lạc Tử An.

Dù sao cũng là bệnh viện của riêng Hạ gia. Lạc Tử An không biết cũng coi như là lẽ đương nhiên.

..

Mất một khoảng thời gian khá dài, cả hai cũng đã đến nơi.

Lạc Tử An vừa dừng xe lại, Hạ Băng đã nhanh chóng xuống xe trước. Không để cho anh kịp mở cửa xe cho cô.

Sau đó cả hai cùng nhau đi về phía phòng của Hạ Thần.

Hạ Băng tự nhiên đẩy cửa bước vào. Bên trong là dáng vẻ quen thuộc của Hạ Thần.

Hôm nay Hàn Nguyệt không đi ra ngoài, bà đang ngồi gọt hoa quả cho chồng mình. Còn Hạ Thần thì lại đang ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ để ngắm cảnh bầu trời xanh ngắt.

“Ba, mẹ.” Lạc Tử An lên tiếng chào hỏi trước. Tiếng chào của anh đã thành công lôi kéo sự chú ý của hai người kia.

Cả Hạ Thần và Hàn Nguyệt trong giây lát đã hướng ánh mắt nhìn về phía Lạc Tử An và Hạ Băng.

Trong nhất thời, anh cảm nhận được ánh mắt nhìn mình của hai bậc phụ huynh xen lẫn rất nhiều cảm xúc.

Ngạc nhiên có, vui mừng có, xúc động cũng có.

Chả lẽ việc anh xuất hiện ở đây là bất ngờ lắm sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK