Lạc Tử An bế Hạ Băng đi một mạch lên phòng của bản thân. Vào đến phòng, anh đặt cô ngồi xuống giường còn mình thì lục lọi, tìm kiếm thứ gì đó..
Hạ Băng từ lúc vào phòng đến bây giờ vẫn luôn ngồi im một chỗ và dõi theo mọi hành động của Lạc Tử An..
Tìm kiếm một hồi lâu, Lạc Tử An cũng đem ra trong ngăn tủ một lọ thuốc..
Anh cầm lọ thuốc ấy đến chỗ Hạ Băng và ngồi thấp xuống để bôi vào vết thương cho cô..
Hạ Băng đang nhìn theo Lạc Tử An đến không rời thì đột nhiên anh ngồi xuống bôi thuốc cho mình khiến cô ngạc nhiên vô cùng..
Cô không nghĩ anh lại ấm áp đến vậy..
Hạ Băng cứ ôm tâm trạng vui vẻ trong lòng mặc cho Lạc Tử An đã bôi xong từ lâu..
Lạc Tử An cất lọ thuốc gọn gàng để khi nào cần dùng sẽ không phải tìm nữa. Cất xong anh lại nhìn Hạ Băng xem tình hình hiện tại của cô ra sao thì chỉ bắt gặp một gương mặt đang cười ngốc từ nãy đến giờ..
Lạc Tử An thầm nghĩ trong lòng, cô gái này nhìn vui như vậy thì chắc chắn là không sao rồi..
“Tạm thời cô đi lại có hơi bất tiện nên cứ ở tạm phòng này đi. Tôi sẽ sang phòng bên cạnh ở vài hôm!”
Hạ Băng còn đang ôm tâm trạng ngập tràn hạnh phúc lại bị câu nói của Lạc Tử An thốt ra như một gáo nước lạnh dội thẳng vào người cô..
Cô cứ nghĩ mình sẽ được chung phòng cùng Lạc Tử An..
“Ừm..”
Hạ Băng dù không muốn nhưng cũng không còn cách nào. Cô đành phải “ừm” để thể hiện sự đồng ý của bản thân..
“Vậy cô ở đây đi. Tôi đi về phòng mình.”
Lạc Tử An nói xong liền quay người bước ra khỏi phòng, bỏ lại một mình Hạ Băng bơ vơ trong căn phòng rộng lớn..
Trong lòng Hạ Băng đột nhiên dâng lên một cảm giác trống trải đến hiu quạnh. Cô muốn một ngày nào đó, dù chỉ một ngày thôi, Lạc Tử An sẽ đối xử dịu dàng với cô như một người chồng mà cô thường mơ ước..
Ôm tâm trạng phiền não trong lòng, Hạ Băng quyết định sẽ đi ngủ để không phải bận tâm nhiều. Cô đặt lưng xuống giường và nhắm mắt chìm vào mộng đẹp..
…
Sáng hôm sau, Hạ Băng tỉnh dậy lúc bảy giờ sáng. Muộn hơn so với tính cách mọi khi của cô..
Có lẽ do hôm qua cô làm việc mệt mỏi nên ngủ nhiều hơn đôi chút..
Hạ Băng tự giải thích cho chính bản thân mình như vậy..
Hạ Băng thử sờ nhẹ vào cổ chân để kiểm tra vết thương thì thấy nó hình đã đỡ hơn nhiều. Cô có cảm giác chỉ một hai ngày nữa thôi là cô sẽ chạy nhảy, bay bổng được như trước rồi.
Hạ Băng còn đang tính vịn tường để đi xuống lầu thì đã thấy cánh cửa phòng bị đẩy ra.
Trước mặt cô bây giờ là Lạc Tử An. Trên tay anh còn bê một khay đồ ăn nhìn khá hấp dẫn đối với một người đam mê ẩm thực như Hạ Băng..
Lạc Tử An bê khay đồ ăn để vào chiếc bàn nhỏ trong phòng. Xong xuôi, anh bắt đầu chú ý đến sự hiện diện nãy giờ của Hạ Băng trong căn phòng..
“Đồ ăn tôi để đây! Cô nhớ ăn uống đàng hoàng!”
Hạ Băng nhìn một mâm đồ ăn nghi ngút hương thơm đang mời gọi thì nhẹ nuốt một ngụm nước bọt.
Hạ Băng còn đang tính cầm đũa lên ăn thì chợt nhớ ra điều gì đó. Cô vội ngước lên nhìn Lạc Tử An và hỏi:
“Anh mua đồ ăn ở đâu mà vẫn còn nóng hổi vậy? Lần sau em cũng mua ở đấy.”
Lạc Tử An nghe câu hỏi của Hạ Băng thì hơi cau nhẹ mày lại..
“Đồ ăn là tôi nấu, không phải mua ở đâu cả! Còn có, cô không tính nấu ăn à mà định mua đồ bên ngoài suốt?”
Hạ Băng hơi khựng lại trước câu nói của Lạc Tử An.
Nói vậy là tất cả những món ngon này đều là một tay Lạc Tử An đích thân làm cho cô?
Hạ Băng thầm nghĩ trong lòng như vậy và cô cũng thấy vui vì suy nghĩ của mình..
Nhưng còn đang vui vẻ thì Hạ Băng chợt nhận ra câu nói phía sau của Lạc Tử An. Cô nhỏ giọng trả lời:
“Tại hôm nọ em…đã hứa sẽ không nấu ăn ở nhà nữa, sẽ phí đồ của anh..nên là em định đặt đồ bên ngoài..”
Hạ Băng vừa nói vừa cúi gằm mặt xuống nhìn mâm đồ ăn..
Nói thật bây giờ cô có chút sợ anh sẽ nổi giận vì cư nhiên nhắc lại chuyện này..
Nhưng sự tính toán của Hạ Băng lại nằm ngoài suy nghĩ của Lạc Tử An. Câu trả lời của anh khác hoàn toàn so với dự tính ban đầu của Hạ Băng..
“Tôi không cho cô nấu là vì cô lãng phí đồ ăn chứ không phải tiếc đồ như cô nghĩ! Cô cứ nấu thoải mái nhưng đủ phần ăn thì tôi đâu ý kiến? Là do cô hiểu sai ý của tôi!”
Hạ Băng nghe Lạc Tử An nói vậy thì không hiểu sao trong lòng có chút nở hoa..
Vậy là anh đã dần thả lỏng hơn ở trước mặt cô..
Tâm trạng Hạ Băng hôm nay như được đi tàu lượn siêu tốc vậy, nháy mặt lại vui vẻ trở lại như hai phút trước..
Cô bắt đầu ăn uống và trước khi ăn cô còn không quên cảm ơn Lạc Tử An..
“Cảm ơn anh vì bữa cơm. Tài nấu ăn của anh rất tốt.”