“Sau một năm yêu nhau ấy, bọn tôi cũng cãi nhau rất nhiều lần. Nhưng đến cuối cùng đều là Đàm Kiệt Lân hắn ta đi xin lỗi tôi trước nên tôi cũng mềm lòng mà bỏ qua cho hắn. Đến tận cuối năm ấy, khi mà cả hai đã ra trường, bọn tôi quyết định sẽ sống chung. Một quyết định mà cho đến tận bây giờ tôi vẫn thấy là sai lầm. Quãng thời gian sống chung bọn tôi càng có thời gian tiếp xúc gần nhau hơn, tôi cũng vì vậy càng nhìn ra nhiều tật xấu của hắn hơn. Số lần cãi vã tăng lên rất nhiều, đến một ngày tôi không chịu nổi nữa mà nói lời chia tay. Ban đầu hắn dây dưa không chịu đồng ý, đến tận khi tôi muốn kiện hắn ra tòa vì tội quấy rối tình dục, hắn mới chịu buông tha. Không ngờ mới một tuần trước thôi, hắn không biết nghe được tin ở đâu là tôi sẽ cho ra mắt bộ sưu tập mới mà bản thân bộ sưu tập ấy được tôi thiết kế lúc sống chung với hắn. Nên hắn có biết và đã lén sao một bản giấu đi. Hắn cầm bản thiết kế ấy đe dọa tôi, nói tôi nếu không đưa cho hắn một số tiền lớn mà hắn yêu cầu, bản thiết kế này cứ xác định là sẽ gặp chuyện đi..”
Nói đến đây, giọng của Tạ Uyển Ân không còn được bình tĩnh như khi nãy nữa, có chút nghẹn lại. Có lẽ những chuyện cô vừa kể lại đều là vết thương lòng mà cô muốn giấu kín từ lâu. Nay lại vì Hạ Băng mà phải đem nó lên bàn mổ xẻ một lần nữa..
Hạ Băng thấy tâm trạng của Tạ Uyển Ân có vẻ tệ đi rất nhiều thì đã quyết định nói với cô..
“Nếu cô cảm thấy không thể nói tiếp thì tôi cũng không ép buộc. Dù sao như vậy cũng đưa cô vào tình huống khó xử..”
Hạ Băng còn chưa nói hết câu Tạ Uyển Ân đã ngước đôi mắt có hơi đỏ của mình nên nhìn cô mà lắc đầu.
Không nghĩ rằng Tạ Uyển Ân vậy mà lại xúc động đến mức rơi nước mắt..
Hạ Băng cứ nhìn chằm chằm Tạ Uyển Ân với ánh mắt áy náy khiến cho cô ấy cũng tự nhận thức được bộ dạng của bản thân bây giờ không mấy đẹp mắt.
Tạ Uyển Ân vội lau đi nước mắt và quay lại giọng nói ổn định khi nãy mà kể tiếp. Nhưng dường như Hạ Băng vẫn nhận ra trong giọng nói ấy có chút đau thương mà đến chính bản thân Tạ Uyển Ân lúc này cũng chưa nhận ra..
“Lúc nhận được lời uy hiếp ấy, tôi cứ nghĩ hắn ta chỉ đe dọa thôi. Không nghĩ tới hắn vậy mà lại làm thật. Nếu như lúc ấy tôi cứ đưa tiền cho hắn luôn thì bây giờ cô cũng không phải chịu ảnh hưởng như vậy..”
Tạ Uyển Ân có chút tự trách bản thân vì đã làm liên lụy đến Hạ Băng nhưng bản thân Hạ Băng lại thấy không có vấn đề gì. Cô biết rằng nếu như Tạ Uyển Ân hôm đó chấp nhận đưa tiền cho hắn, khẳng định hắn còn xuất hiện trước mặt cô ấy rất nhiều lần để tiếp tục uy hiếp. Đến lúc đó mọi chuyện tưởng chừng như sẽ êm đềm thật ra còn rối hơn là bây giờ..
Vẫn nên xử lý một lần là dứt điểm..
“Tạ Uyển Ân cô cứ yên tâm đi. Lần này tôi sẽ cùng cô phối hợp để khiến cho tên Đàm Kiệt Lân ấy phải ăn cơm nhà nước đồng thời cũng phải dùng cả gia sản hiện tại để đền bù cho chúng ta..”
Hạ Băng vừa nói một cách tâm tình vừa cầm lấy bàn tay của Tạ Uyển Ân để động viên cô. Tâm trạng Tạ Uyển Ân bây giờ dường như cũng vì vậy mà an tâm hơn.
“Cảm ơn cô..”
Tạ Uyển Ân còn tính nói thêm vài câu biểu đạt tấm lòng cảm ơn của bản thân thì đã bị Hạ Băng đưa ngón tay đặt lên môi với ý tứ bảo cô im lặng..
Tạ Uyển Ân cũng không nói thêm câu gì, thay vào đó Hạ Băng là người nói..
“Cảm ơn bằng lời thì tôi thấy chưa đủ thành ý. Thay vào đó cô nên phối hợp cùng tôi sẽ là lời cảm ơn tốt hơn.”
“Không thành vấn đề.”
Trong nháy mắt, gương mặt của Tạ Uyển Ân gần như rạng rỡ hẳn. Hạ Băng có thể nhìn ra được tâm tình của cô ấy bây giờ đã tốt hơn nhiều..
Hạ Băng còn đang vui vẻ vì cuối cùng Tạ Uyển Ân cũng quay lại tinh thần phấn chấn trước kia thì cô ấy đột nhiên lên tiếng khiến cô có chút giật mình..
“Vậy thì bước đầu tiên mà tôi phải làm là gì?”
Hạ Băng nghe Tạ Uyển Ân hỏi xong thì cũng mau chóng bình tĩnh lại mà trả lời cô..
“Bước đầu tiên là 'dụ sói vào hang'..”
Hạ Băng vừa nói vừa nở một nụ cười có phần nguy hiểm khiến cho Tạ Uyển Ân ngồi bên cạnh cũng phải bất giác mà rùng mình..
Người phụ nữ bên cạnh cô bây giờ hình như không dễ đụng một chút nào…