Thiếu niên liếc mắt một cái liền thấy Lâm Lăng đang hồ hởi vẫy tay với mình, bên cạnh chừa lại một phần ghế trống, cậu biết ý mà vui vẻ ngồi xuống.
Một lát sau, mọi người lũ lượt đến hết.
"Tôi không nhìn nhầm chứ ? Đây không phải lớp trưởng đại nhân của chúng ta sao ?"
Giọng nói đầy kinh ngạc thốt lên, vừa dứt lời đám đông đang ồn ào đột nhiên im bặt lại, mọi ánh mắt đều tập trung vào thanh niên vừa mới tới.
Bất ngờ xen lẫn mừng rỡ.
"Hahaha, cậu nhìn lầm rồi đấy !" Đối phương không chút ngần ngại mà hùa theo.
Người vừa mới tới tên Tần Kỷ, tính tình rất tốt, mọi công việc liên quan đến tập thể đều xung phong đi đầu, ngoại hình cực kỳ ưa nhìn, trong thời gian đi học nhận được không ít thư tỏ tình của các cô gái.
Tần Kỷ nhìn quanh, rất nhanh đã thấy thiếu niên đang hiếu kỳ nhìn hắn, Tần Kỷ ngượng ngùng rời tầm mắt, trên môi nở nụ cười vui mừng.
Còn lo rằng cậu ấy sẽ không tới chứ ?
Vì bên cạnh Tô Gia Yến không còn chỗ trống, Tần Kỷ chỉ có thể tìm một chỗ coi như là đối diện cậu ngồi xuống.
Vừa mới ngồi vào bàn, đám người ngồi xung quanh đã nhao nhao lên, không khỏi thắc mắc mà dao dác nhìn nhân vật mới xuất hiện.
"Không phải cậu đi du học nước ngoài sao ? Về nước khi nào mà không báo cho anh em một câu vậy ?"
Tần Kỷ nở nụ cười bất đắc dĩ, nhanh trí cầm ly rượu vừa mới rót ra trên bàn, hướng mọi người coi như tạ lỗi.
"Vừa xuống máy bay hôm qua, là tôi quên mất không nhớ nói với mọi người. Tối nay lại đến muộn nhất, không bằng tự phạt trước một ly coi như tạ lỗi..."
Dứt lời, rượu nồng chảy thẳng xuống cổ họng, hương rượu cay xè xộc thẳng lên sống mũi. Tần Kỷ đặt lại ly rượu xuống bàn, bên trong cạnh sạch không còn một giọt.
Ly rượu nhanh chóng bị lấp đầy bằng một thứ chất lỏng không màu tương tự, thanh niên bên cạnh rót tiếp rượu vào ly, không quên cười nói.
"Uống một ly sao được, tụi này phạt cậu ba ly..."
Tần Kỷ nhận rượu, sảng khoái chấp nhận.
"Được được, ba ly thì ba ly..."
Liên tiếp ba ly rượu xuống bụng, Tần Kỷ chưa ăn lót dạ, lại uống rượu trước, bụng dưới không nhịn được cồn cào một trận.
Hắn không để ý, tiếp tục tiếp chuyện cùng đám người xung quanh, đôi khi sẽ không nhịn được mà bật cười, cùng lúc nhìn sang Tô Gia Yến một cái.
Tim nảy lên, rất nhanh đã vội vã thu tầm mắt lại.
Bên này, Tô Gia Yến vừa nghe Lâm Lăng hậm hực kể về tên tra nam mà cậu ta vừa đá hôm trước, rồi đến chuyện cậu ta để ý một sinh viên đẹp trai đang làm thêm trong quán cà phê của cậu ta...
Màn hình di động sáng lên, ting một tiếng vang lên rất khẽ, Tô Gia Yến nhìn qua, là tin nhắn của Cố Sâm gửi đến.
Cố Sâm: [Về thôi]
Trùng hợp là hôm nay Cố Sâm cũng có hẹn ăn tối với đối tác ở nhà hàng này, trước khi cả hai tách nhau ra còn không quên dặn cậu rằng khi nào hắn nhắn tin thì phải về ngay...
Tô Gia Yến cảm thấy có lẽ Cố Sâm không muốn để cậu đi họp lớp cho lắm...
Bây giờ đã gần 9 giờ tối, cậu đã ngồi đây gần hai tiếng, hiện tại rời đi cũng khá hợp lý. Nghĩ vậy, Tô Gia Yến kéo ghế đứng lên, trước khi đi còn không quên chào tạm biệt mọi người.
Từ lúc bắt đầu cho tới giờ, Tần Kỷ không biết bị chuốc cho bao rượu, cả khuôn mặt nhuốm màu men say, hai mắt mơ màng nhìn thân ảnh thiếu niên rời khỏi bàn ăn.
Tần Kỷ khó khăn chống bàn đứng dậy, xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, bước chân loạng choạng rời khỏi. Một cánh tay to lớn choàng qua vai, dễ dàng kéo con ma men như hắn lại, đầu óc hắn ong ong nghe tiếng cười đùa bên cạnh.
"Lớp trưởng, cậu định đi đâu vậy ? Đã nói là cùng đi tăng hai mà !!"
"Tôi đi vệ sinh một chút..."
Tần Kỷ mạnh mẽ gạt phăng cánh tay đang khoác trên vai mình ra, bước chân vội vã đuổi theo bóng dáng thiếu niên hằng đêm mong ước.
Sảnh chính tấp nập người, nhưng hình bóng thiếu niên hắn đang kiếm tìm lại chẳng thấy đâu. Tần Kỷ đặt tay lên hai đùi thở hồng hộc, bất lực và tuyệt vọng nhìn dòng người qua lại.
Phóng tầm mắt đi xa hơn, cuối cùng Tần Kỷ cũng thấy Tô Gia Yến, thiếu niên đứng trước cửa nhà hàng, quay lưng về phía hắn, nhìn đồng hồ như đang chờ ai đó.
Tần Kỷ không kiềm được mà nở nụ cười mừng rỡ, chạy vội về phía cửa, như sợ một dây chậm trễ câun sẽ đi mất. Hắn nhìn khoảng cách của cả hai dần được rút ngắn, nụ cười trên môi càng cong hơn.
"Tô Gia Yến !!"
Tần Kỷ dùng hết dũng khí gọi một hơi, đã rất lâu rồi hắn mới gọi cả họ lẫn tên cậu.
Tô Gia Yến quay người lại, nhíu mày nhìn lớp trưởng.
"Có chuyện gì sao ??"
Tần Kỷ nghe vậy gãi đầu đầy bối rối, rõ ràng là một sinh viên có thành tích xuất sắc, từng thuyết trình trước đám đông rất nhiều lần, nhưng đứng trước mặt người thương cũng chỉ có thể ngập ngừng không dám mở lời.
Đợi một hồi lâu không nhận được hồi âm, Tô Gia Yến không rõ Tần Kỷ định nói gì với mình, rất dứt khoát nói.
"Sao vậy ? Nếu không có chuyện gì thì tôi xin phép đi trước..."
Tần Kỷ vội ngước mắt lên nhìn cậu, luống cuống tay chân một hồi, nhưng sợ cậu đi thật nên rất nhanh đã mở miệng.
"Tôi... Tôi thích cậu, không biết..."
"Tô Gia Yến !!!"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, cắt ngang lời tỏ tình bé nhỏ của Tần Kỷ...