Ngay cả Ngữ Hiểu Đồng cũng cảm thấy Tô Gia Yến mấy ngày nay rất lạ, hỏi qua thì cậu đều lảng tránh hoặc lái sang chuyện khác.
Tô Gia Yến cả ngày ngồi làm việc sống nơm nớp trong lo sợ, cậu nghĩ bị phạt nặng nhất chắc là đuổi việc mất.
Nghĩ đến đây cậu không khỏi cảm thấy cuộc sống thật là mệt mỏi: Chưa gì đã bị đuổi, cậu còn chưa làm được một tháng nữa mà, lại phải tìm việc mới, anh trai và mẹ sẽ dò hỏi......aiz, áp lực chết mất!!!!
Trong lúc Tô Gia Yến còn đang ôm đầu khổ não, Lưu Khiết ném một tập văn kiện đến trước mặt cậu, giọng điệu có chút không kiên nhẫn nói: "Đây là văn kiện gấp cần chủ tịch thông qua, anh ấy đang ở phòng họp cậu qua đó lấy chữ ký đi!"
Hôm nay Ngữ Hiểu Đồng xin nghỉ phép nên có thể hiểu là Lưu Khiết thế chỗ của cô.
Tô Gia Yến định từ chối yêu cầu của cô bởi không muốn chạm mặt Cố Sâm, nhưng Lưu Khiết cũng có nhiều công việc cần xử lý, cậu mặc dù không đành lòng nhưng vẫn phải làm.
Tô Gia Yến không để ý ánh mắt khác lạ của Lưu Khiết, ngây thơ ôm văn kiện về phía phòng họp, cả người phiền não khiến cậu không để ý có chỗ nào đó không thích hợp.
Cửa phòng bị gõ ba lần vẫn không có chút hồi báo, Tô Gia Yến tự nhủ chắc mọi người đang họp không ai để ý nên chỉ đành nhẹ nhàng mở cửa vào.
Trong phòng họp, Cố Sâm liếc nhìn vị giám đốc đứng ở cuối bàn đang cúi đầu run như cầy sấy không khỏi hừ lạnh: "Từ lúc cậu ngồi lên cái ghế giám đốc đó công ty dưới trướng cậu điều hành chưa bao giờ đạt sản lượng tiêu thụ cả, mặc dù phòng thư ký đã gửi cả chiến lược kinh doanh."
Mồ hôi trên lưng Lưu tổng phủ lấm tấm, giọng gã ta run run sợ hãi: "Chủ tich, xin ngài cho tôi một cơ hội, tháng sau tôi nhất định sẽ làm mọi cách để đạt chỉ tiêu!"
Cố Sâm không thích nghe nhất mấy lời ba hoa khoác lác, cười khẩy: "Đạt chỉ tiêu? Tôi thấy cậu không có khả năng, chỉ riêng mấy hôm trước cậu đã phá hỏng hợp đồng với Đường thị rồi! Cậu làm thế nào thì làm, hợp đồng không thể hủy với bên đó, làm xong thì cuốn xéo khỏi ghế giám đốc đi!"
Giám đốc Lưu hoảng hốt: "Chủ tịch, ngài không thể làm như vậy, tôi đã dồn rất nhiều tâm huyết vào công ty đó, không thể cứ vậy mà....."
Cố Sâm phẩy tay ngắt lời: "Tôi không biết cậu tốn tâm huyết hay đổ máu đổ thịt vào ấy, tôi chỉ thấy trên tài liệu ghi rất rõ tổn thất, hợp đồng lần này cậu làm không tốt chuẩn bị tinh thần bỏ tiền túi ra bồi thường đi!"
"Chức giám đốc cậu không đủ năng lực tất nhiên phải để người khác vào thay, chỗ tôi không phải là nơi bố thí cho ăn xin, đừng xin xỏ gì cả!"
Không chỉ Lưu tổng mà các giám đốc ngồi đây đều hít vào một hơi, lành động của chủ tịch chính là giết gà dọa khỉ, cảnh cáo bọn họ muốn ngồi mát ăn bát vàng? Không có cửa đâu!
Tình thế đang căng như dây đàn thì cánh cửa phòng họp được mở ra, thanh niên hứng chịu ánh mắt của vài chục con mắt không khỏi hồi hộp, vừa định mở miệng liền bị chặn họng ngay.
"Tôi quy định trong lúc tôi đang họp không ai được làm phiền, ra ngoài ngay!" Cố Sâm vừa đọc báo cáo vừa nhăn mày quát, không ít vị giám đốc nghe xong đồng cảm với thư ký mới này.
Tô Gia Yến bây giờ mới được tận mắt chứng kiến Cố Sâm giận dữ, lúng túng đứng đấy ngập ngừng lí nhí: "Nhưng còn...."
Cố Sâm chẳng thèm liếc là ai to gan lớn mật, giận dữ quát: "Còn đứng đấy làm gì, không mau ra ngoài đi"
Tô Gia Yến giật mình, tay cậu run run cầm văn kiện, cổ họng khô khốc khiến cậu điều chỉnh giọng nói to hơn một chút: "Xin lỗi, tôi ra ngoài ngay đây ạ!"
Cố Sâm nghe giọng nói quen thuộc của bạn nhỏ, hoảng hốt đặt tài liệu xuống định nói gì đó nhưng đã quá muộn, Tô Gia Yến rời đi ngay chỉ để lại bóng lưng bị cửa phòng họp che đi mất.
Nghĩ lại giọng điệu khó nghe lúc nãy của mình chắc chắn đã khiến bạn nhỏ chịu uất ức rồi, giọng nói còn khàn như vậy.....là khóc sao?
Hắn muốn đấm vào bản mặt mình lúc ấy vài cái, bản thân đã làm ra chuyện gì không biết!!
Hốc mắt cậu đỏ bừng, cúi đầu ôm văn kiện chạy về phía phòng thư ký, nhưng nghĩ đến bộ dạng thảm hại này của mình, Tô Gia Yến đổi hướng nghĩ rằng bản thân vẫn nên vào phòng vệ sinh rửa mặt trước thì hơn.
Nghĩ vậy, Tô Gia Yến liền chạy về phía nhà vệ sinh, nhưng vừa đi được hai bước cả người cậu bỗng đụng vào một khoảng ngực cường tráng.
Tô Gia Yến xoa xoa phần trán đau nhức của mình, đang định nói xin lỗi liền phải nuốt vào trong.
Bạch Thời Cẩn lạnh lẽo liếc Tô Gia Yến sau mắt kính, quả nhiên càng nhìn càng chán ghét, hắn chỉnh trang lại âu phục rồi rời đi, chỉ để lại một câu: "Lần sau nhìn kĩ đường đi!"
Cậu nhìn theo bóng lưng lạnh lẽo đó, cảm thấy Bạch Thời Cẩn rất có thành kiến với mình, nhưng không để cậu phải suy nghĩ nhiều, tiếng David ở phòng thư ký vọng ra khiến cậu chú ý.
"Mẹ nó, Lưu Khiết đồ độc ác này, biết rõ quy tắc mà vẫn để Tô Gia Yến đi được hả?"