Tô Gia Yến đỏ mặt nhìn xung quanh, sau đó đấm vào ngực hắn một cái.
"Thả em xuống, mọi người sẽ bắt gặp mất!!"
Cậu không dám giãy dụa quá mức, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến địa phương phía sau. Biết vậy, Cố Sâm càng được đà mà lấn tới, hắn ôm cậu chặt hơn bước đến thang máy.
"Hừ, thả em xuống? Với chút sức của em không biết bao giờ mới tới được phòng thư ký, để tôi bế em vẫn nhanh hơn!!"
Tô Gia Yến nghẹn họng chẳng thể phản bác, chỉ có thể ném ánh mắt oán trách nhìn đầu sỏ gây chuyện.
Cửa thang máy mở ra, tiếng cười nói huyên náo của nhiều người truyền đến màng nhĩ cậu, Tô Gia Yến thẹn thùng muốn chết, theo phản xạ lấy tay che mặt lại.
Cố Sâm cong môi cười, dùng âm lượng chỉ để cậu nghe được mà thì thầm.
"Không cần che, nhân viên trong công ty đều biết người tôi đang bế trong tay là em!!"
Tô Gia Yến muôn vàn câu hỏi vì sao, lát sau mới nhớ ra tối qua bản thân khóc lóc, bị ép buộc đồng ý công khai. Thoáng chốc mặt cậu đỏ bừng, đúng là đồ đàn ông thúi!!!
Đại sảnh công ty trước ca làm rất đông người, ồn ào huyên náo cũng không kém. Nhưng khi nhìn thấy vị chủ tịch lãnh khốc trong lời đồn cưng nựng ôm bạn nhỏ trong tay bước khỏi tháng máy, mọi người không hẹn mà đồng loạt im miệng.
Nhìn nụ cười ngọt ngào treo trên môi tổng tài, hàng loạt nhân viên đang nhai dở bữa sáng liền ngán ngẩm nhìn đồ ăn, bọn họ bị nhét cẩu lương no rồi!!
Vài vị lãnh đạo cấp cao nhìn một màn tình tứ này không khỏi toát mồ hôi nhớ lại tối qua, hơn 3 giờ sáng nhận được cuộc gọi khẩn, cứ ngỡ có chuyện lớn gì xảy ra mà căng mắt nhận điện thoại, nội dung rất ngắn gọn, chủ tịch hất cằm lên trời mà khoe khang chuyện yêu đương, còn ra chỉ thị phải truyền xuống cấp dưới ngay trong tối.
Được rồi, lần đầu tiên nghe được giọng nói khác với giọng điệu giận dữ của chủ tịch ngày thường, bọn họ đã thỏa mãn lắm rồi, rất nhanh tin tức thư ký Tô là phu nhân chủ tịch tương lai đã được truyền đi khắp nơi.
Còn thư ký Tô trong lời đồn đang say giấc nồng trong chăn ấm nệm êm, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra sau một đêm.
Đợi hai vị đại nhân kia vào thang máy riêng, đại sảnh đang yên tĩnh không nhịn được mà xao xao lên.
"Người chủ tịch ôm kia là thư ký Tô sao?"
"Còn phải nói, còn ai khác ngoài cậu ấy!!"
"Oa, lần đầu tiên thấy vẻ mặt dịu dàng đấy của chủ tịch, thật sự rất có tính công kích!"
"Mau mau tỉnh lại đi, ánh mắt đó không dành cho cô đâu, ăn nhanh rồi vào làm việc, công việc vẫn còn rất nhiều!!"
"Ôi, tôi ghét nhất là chạy deadline!!"
Rõ ràng cậu chỉ thuận miệng nói hắn có thể công bố cho cả thế giới biết quan hệ của cả hai, ai ngờ hắn làm thật, chỉ trong một đêm mà cả công ty đều biết chuyện này.
Cố Sâm thật sự đem cậu như lãnh địa cần bảo vệ, đầu tiên phải đánh dấu chủ quyền trước.Tô Gia Yến nhìn cái cằm đầy nghiêm nghị của hắn, bật cười trêu chọc.
"Chủ tịch Cố, anh trẻ con thật đấy!!"
Hắn hôn chụt lên môi cậu một cái, phả hơi thở ấm nóng lên má cậu.
"Em nói ai trẻ con? Tôi đơn giản chỉ muốn mấy người có ý định với em biết khó mà rút lui, tránh ảnh hưởng đến tình cảm hai ta..."
Tô Gia Yến vờ như nghĩ ngợi: "Như thế nào là biết khó mà lui?"
Hắn cọ chóp mũi mình lên mũi cậu, nhướng mày đầy đắc ý: "Thì người yêu em ưu tú như vậy, còn ai xuất sắc hơn tôi nữa chứ? Cho nên em mà bỏ tôi theo người khác, thì hoàn toàn sai lầm!!"
Tô Gia Yến trề môi tỏ ý khinh thường, Cố Sâm tiếp tục khoe khoang.
"Em như vậy là ý gì? Người yêu em bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền, đặc biệt thứ bên dưới đủ to thỏa mãn em..."
Cố Sâm còn đang định nói thì bị Tô Gia Yến chặn miệng lại, mặt cậu đỏ bừng trừng mắt: "Khụ... Đây là công ty, đừng nói nữa!!"
"Được rồi, không nói." Cố Sâm hôn lên bàn tay thơm tho trước miệng mình, làm bạn nhỏ ngứa ngáy mà rụt tay lại.
Tô Gia Yến thấy cửa thang máy sắp mở ra, luống cuống nói: "Để em xuống đi, sắp đến nơi rồi!!"
Cố Sâm không buông, lực tay mạnh mẽ ôm trọn người cậu: "Không sao, tôi đưa em đến nơi!"
Ngữ Hiểu Đồng đang sắp xếp lại đống giấy tờ lộn xộn trên bàn, liền thấy chỉ tịch ôm người vào, mặc dù đã biết chuyện từ tối qua nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn không thể tin được.
"...Chào buổi sáng, chủ tịch."
Cô kính cẩn cúi người, thấy nam nhân bế cậu về phía bàn làm việc, ghế ngồi không biết từ khi nào đã chuẩn bị thêm một tấm đệm, hắn nhẹ nhàng đặt cậu ngồi xuống.
"Tan ca trưa nhớ tới phòng tôi!"
Cố Sâm cong môi xoa đầu cậu, quay người nhìn Ngữ Hiểu Đồng đang cúi mặt giả làm người vô hình.
"Cậu ấy không tiện đi lại, đừng để cậu ấy đi quá nhiều!!"
Ngữ Hiểu Đồng nhanh chóng vâng dạ, còn Tô Gia Yến đang bật máy tính nghe vậy đỉnh đầu liền bốc khói.
Cố Sâm rời đi chưa được bao lâu thì tiếng giày cao gót thanh thoát trên nền gạch truyền đến tai cậu. Tô Gia Yến bất ngờ mở to mắt nhìn người phụ nữ trước mặt.
"Lưu Khiết, cô về nước khi nào vậy?"
Lưu Khiết ném áo khoác về chỗ ngồi quen thuộc, mệt mỏi xoa thái dương.
"Vừa về sáng hôm qua đã bị bắt đi làm rồi, còn không phải do ai đó lo cậu bị mệt sao??"
Ánh mắt cô liếc qua cần cổ trắng ngần của thiếu niên, nhìn vết đỏ chói mắt mà cổ áo không che được, cong môi trêu chọc.
"Tối qua có vẻ rất kịch liệt nhỉ?"