Thì ra đến là muốn kí hợp đồng với Đường thị.
Cũng phải thôi, Đường thị là công ty bất động sản quản lý rất nhiều đất đai. Bọn họ còn vừa thầu được mảnh đất có vị trí gần trung tâm, tiếp đó một khu chung cư được mọc lên nhưng chưa trang hoàng bên trong, nên có nhiều công ty nội thất đến xin kí hợp đồng là phải. harry potter fanfic
Cửa phòng hết đóng lại mở ra mấy lần nhưng người đến tất nhiên không phải Đường Tử Khanh mà là nhân viên của các công ty bán đồ nội thất.
Tô Gia Yến đôi chút hiểu được cảm giác khó chịu của ba chị gái hồi nãy, thêm 1 người tới là thêm một kẻ thù!
Mặc dù họ đến đây với tư cách là kẻ thù của nhau nhưng nhiều người đến như vậy, không khỏi tụm ba tụm năm mà nói chuyện to nhỏ.
Tô Gia Yến không hứng thú tám chuyện lắm với lại cậu cũng ngồi chỗ cạnh cửa kính trong suốt nên chỉ toàn nhìn ra ngoài trông ngóng.
Tô Gia Yến ngồi đến ê mông mới phát hiện một thân ảnh xinh đẹp vừa bước ra khỏi cửa thang máy. Cậu còn đang so sánh người này với Đường Tử Khanh trong ảnh chụp cả lớp của David có mấy phần giống nhau thì một người đã hét lên.
"Tiểu Đường tổng kìa! Ngài ấy ra rồi!"
Dứt lời mọi người cầm vội túi xách của mình chạy vội ra ngoài, mong có thể nói một hai câu với Đường Tử Khanh.
Tô Gia Yến là một trong những người xui rủi chạy ra sau nhất, cậu đỡ phần hông vẫn còn tê mỏi của mình, nhìn hiện trường trước mắt mà không khỏi hoảng sợ.
Đám người bâu vào cậu ta hệt như một tổ kiến tìm thấy một giọt nước đường vậy, vừa đông vừa liều mạng xông tới, cũng may là có bảo tiêu cùng vệ sĩ ngăn lại.
Còn Đường Tử Khanh được chào đón chẳng khác nào một ngôi sao nổi tiếng cả.
Tiểu Đường tổng ngó lơ tất cả, bình thản mà lên một chiếc Lamborghini sang trọng đỗ gần đó, làm nhiều người tiếc hùn hụt vì chưa kịp nói câu nào.
Chiếc xe êm ái chạy đi, hòa vào làn xe cộ động đúc. Trợ lý kiêm tài xế lái xe của Đường Tử Khanh lén quan sát gương mặt tuyệt mỹ của sếp nhà mình qua gương chiếu hậu, do dự một lúc mới mở miệng hỏi.
"Giám đốc, chúng ta đã kí hợp đồng với công ty nội thất Hoa Vinh, sao không thông báo ra ngoài để bọn họ đỡ phải tới làm phiền?"
Đường Tử Khanh hờ hững gác tay lên thành cửa sổ, không mặn không nhạt nói: "Kệ bọn họ đi, thân là kẻ đi làm công ăn lương, vất vả chút có sao?"
Trợ lý ngập ngừng nói: "Như vậy có vẻ không hay lắm!"
Đường Tử Khanh cũng không phải có loại sở thích ngược người khác, xua tay nói: "Mai gặp bọn họ nói một thể!"
Tô Gia Yến cảm thấy xác suất kí được hợp đồng lần này rất thấp bởi có khá nhiều người muốn giành được hợp đồng này.
Không còn cách nào khác, ngày hôm sau Tô Gia Yến lại đến Đường thị, quen đường quen nẻo mà được đưa đến phòng chờ.
Cậu rõ ràng đã đến sớm hơn hôm qua một chút nhưng có lẽ mọi người đều cùng chung suy nghĩ với cậu nên khi bước vào phòng đã có năm sáu người ở đó sẵn.
Tô Gia Yến lẳng lặng chọn một góc cạnh cửa để khi gặp Đường Tử Khanh, cậu có thể lao ra nhanh nhất có thể.
Ngay cả tư thế ngồi cậu cũng đặc biệt chú ý, không ngồi nghiêm túc một lúc lâu để tránh mỏi người mà thay vào đó là thay đổi nhiều tư thế liên tục.
Sắc trời bên ngoài từ nhạt màu theo thời gian lại có thêm vài tia nắng chiếu tới làm không gian khắp nơi sáng bừng lên.
Bọn họ chờ mãi cuối cùng cũng đến giờ tan ca trưa của Đường thị, Đường Tử Khanh vài phút sau cũng đi từ thang máy ra.
Dùng hết kinh nghiệm mà hôm qua tích lũy được cùng khả năng chạy đường dài mà cậu từng đạt giải trong lúc còn đi học, Tô Gia Yến là người mở cửa ra và chạy về phía Đường Tử Khanh nhanh nhất.
Tất nhiên mọi việc chẳng khác gì hôm qua, dù chạy nhanh đến đâu cũng bị bảo tiêu ngăn lại.
Đám người chạy ra sau không có lợi thế về khoảng cách, cố sức chen vào mà nói một hai câu, tình thế càng trở nên huyên náo.
Đường Tử Khanh nhíu mày nhìn đám người ồn ào, quả nhiên vẫn là nói chuyện công ty mình đã kí hợp đồng với Hoa Vinh đi.
Đang định mở miệng thì một thân ảnh nhỏ bé theo quán tính đâm sầm vào người hắn. Đồng tử Đường Tử Khanh co rút lại, cả người run rẩy nhìn thiếu niên nhỏ xinh vừa va vào mình.