Đường Tử Khanh suýt ngất, vừa được đăt lên nệm êm liền lườm nguýt nam nhân, sau đó mới lấy điện thoại gọi cho trợ lý.
"Lấy giúp tôi một bộ quần áo, tôi gửi địa chỉ qua định vị rồi!"
Tô Dịch ngồi trên ghế sofa hút thuốc, lần này hắn cũng biết điều hơn mà quấn một lớp khăn tắm ngang hông, hờ hững nhìn mỹ nhân trên giường.
Hắn thở ra một hơi, khói trắng lan tỏa quanh sườn mặt. Tô Dịch híp mắt, nghe giọng điệu này kiêu ngạo hồi nãy, tiểu mỹ nhân này hình như rất có gia thế.
Đường Tử Khanh cúp máy xong mới hất cằm với nam nhân không xa: "Tối hôm qua anh hầu hạ tôi không tồi, muốn bao nhiêu tiền cứ nói đi!"
Tô Dịch nghe vậy suýt nữa sặc khói, trước nay đều là hắn chơi xong ném tiền cho người ta, bây giờ được trải nghiệm cảm giác này đúng là có chút thú vị.
"Tôi muốn bao nhiêu em cũng trả được sao?"
"Tất nhiên!" Đường Tử Khanh không chút nghĩ ngợi đáp, dù sao hắn cũng chỉ là một tên trai bao, tham vọng chắc hẳn cũng không quá lớn: "Ra giá đi!"
Tô Dịch híp mắt vờ như đang nghĩ ngợi, lâu đến mức Đường Tử Khanh suýt ném gối sang thúc giục mới giơ ba ngón tay nói: "30 vạn, em trả được chứ?"
Quả nhiên khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tử Khanh trở nên giận dữ: "Mở miệng mà dám đòi tôi 30 vạn? Sao anh không đi cướp luôn đi!"
Tô Dịch bật cười: "Không phải hồi nãy em mạnh miệng lắm ư? 30 vạn cũng không trả nổi cho tôi được sao?"
Đường Tử Khanh: "Mẹ nó, anh nghĩ 30 vạn cũng kiếm dễ như 3 đồng sao? Nghĩ giá khác đi, tôi không chấp nhận giá này đâu!"
Tô Dịch đứng dậy chậm rãi bước đến bên giường, hắn nhẹ nhàng nâng cằm Đường Tử Khanh lên, từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống cười trầm: "Em không trả được cũng không sao! Chỉ cần em nguyện ý làm tình nhân của tôi 1 tháng, món nợ này coi như xong!"
Nghe những lời hoang đường này, Đường Tử Khanh cắn môi nghĩ ngợi, dường như nam nhân này không phải một tên trai bao tầm thường như anh đã từng đoán.
______
"Thư ký Tô, cậu đến sớm thật, mời ngồi mời ngồi....." Trợ lý của tiểu Đường tổng cười xòa nói.
Tô Gia Yến ngồi xuống sofa nhìn quanh hỏi: "Tiểu Đường tổng không có ở đây sao?"
Trợ lý âm thầm lau mồ hôi, sáng nay sau khi đưa quần áo tới khách sạn cho Đường Tử Khanh, vẫn chưa thấy sếp tới công ty lần nào. Không quên luôn chuyện kí hợp đồng với Cố thị chứ?
"À... Tiểu Đường tổng ngài ấy có việc đột xuất phải là ngoài, nên là...."
Tô Gia Yến cười mỉm xua tay: "Không sao, tôi sẽ ngồi đợi ngài ấy!"
Trợ lý bên ngoài cười ha hả, bên trong âm thầm khóc ròng, tổng tài khi nào ngài mới đến vậy?
Cửa phòng đột nhiên mở ra, trợ lý kích động nhìn sếp nhà mình, lát sau mới chỉnh lại trạng thái nghiêm túc nói.
"Ở đây không còn việc của tôi rồi, tôi xin phép ra trước, hai vị bàn chuyện vui vẻ!"
Nói xong liền đi luôn chỉ để lại hai người bọn họ.
Đường Tử Khanh chịu đựng cơn đau nhức bước đến sofa, còn không quên nói: "Cậu đợi lâu rồi nhỉ?"
Tô Gia Yến lắc đầu: "Không có, tôi cũng vừa mới đến thôi!"
Đường Tử Khanh cũng không quá để ý, cầm hợp đồng để trên bàn lên đọc. Lát sau anh lấy bút máy cạnh đó ký tên mình lên.
Tô Gia Yến sững sờ: "Ngài... Ngài không có câu hỏi gì sao?"
Đường Tử Khanh đóng nắp bút máy: "Hợp đồng rất vừa ý tôi!" Anh đưa cho Tô Gia Yến bản hợp đồng còn lại, giơ tay ra: "Mong rằng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ!"
Tô Gia Yến nhận lấy hợp đồng bắt tay với anh, mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến cậu chưa tiêu hóa nổi: ".....Hợp tác vui vẻ!"
Vì chưa đến giờ tan ca nên Tô Gia Yến đành phải trở về công ty. David nghe tin cậu đã giải quyết được chuyện này, vui vẻ khoác vai cậu nói.
"Làm không tồi nha!!"
Tô Gia Yến nghe vậy hơi ngượng ngùng mà trả lời, Lưu Khiết từ đâu tiến đến nói: "Ra ngoài một chút được chứ?"
Tô Gia Yến không để David kịp ngăn cản đã gật đầu đồng ý: "Được!"
Cả hai đến một quán cà phê ngay cạnh công ty, Lưu Khiết gọi một cốc cappuccino sau đó mới quay sang hỏi Tô Gia Yến.
"Cậu uống gì nhỉ?"
Tô Gia Yến: "À, cho tôi một latte là được!"
Rất nhanh đồ uống đã được để ngay ngắn trên bàn. Lưu Khiết nhấp môi một nhụm chậm rãi nói.
"Chuyện hợp đồng lần này thật sự cảm ơn cậu rất nhiều!"
Tô Gia Yến bối rối xua tay: "Không sao, chúng ta là đồng nghiệp mà phải giúp đỡ lẫn nhau chứ!"
Lưu Khiết cười nhẹ, chống cằm nhìn thiếu niên đối diện một hồi lâu rồi cảm thán: "Mới đầu tôi tự hỏi sao ai cũng đều có hảo cảm với cậu, cuối cùng cũng hiểu ra đôi chút!"
Tô Gia Yến còn đang ngơ ngác vì những lời này, Lưu Khiết nói thêm: "Chẳng trách chủ tịch lại thích cậu như vậy!"
Tô Gia Yến cảm thấy cô đang đùa liền nói, vội vã phủi phui: "Chủ tịch, sao ngài ấy có thể thích tôi được chứ!"
Lưu Khiết đầu ẩn ý nói: "Cậu đừng giấu, sáng hôm sau khi liên hoan đó tôi đứng trước cửa phòng chủ tịch nghe hết rồi!"
"Cái đó.... Cô dừng hiểu lầm!" Tô Gia Yến lắp bắp giải thích.
"Cứ cho là như vậy đi!" Lưu Khiết tựa tiếu phi tiếu nói: "Lần này hẹn cậu ra đây là muốn cảm ơn đồng thời xin lỗi cậu, lúc trước lời nói của tôi hơi khó nghe nhỉ..."
"Bây giờ không nói thì không biết bao giờ có thể xin lỗi cậu đàng hoàng.... Cố thị mới mở một chi nhánh bên Anh, tối nay tôi sẽ bay qua đó trực tiếp quản lý..."