Lồng ngực cậu phập phồng thở hổn hển, vừa chỉnh lại quần áo nhăn nhúm của mình vừa lườm nguýt nam nhân một cái.
Cố Sâm phải dỗ ngọt mãi bạn nhỏ mới bớt tức giận mà đi ăn trưa. Cả hai bước đi trên hành lang, hắn muốn nắm tay cậu nhưng liền bị từ chối.
"Đừng, mọi người sẽ phát hiện ra mất!!"
Tô Gia Yến rụt tay lại, có tật giật mình nhìn ngó xung quanh. Khuôn mặt Cố Sâm đen sì, giọng nói có vài phần lạnh lẽo.
"Hôn cũng hôn rồi, ngủ cũng ngủ cùng rồi, chúng ta vẫn chưa công khai được sao?"
Tô Gia Yến mím môi, cậu cũng muốn nói cho toàn thế giới biết hắn và cậu đang yêu nhau, nhưng Cố Sâm xuất sắc như vậy, cậu thật sự có chút không xứng với hắn.
Cậu vô cùng tự ti né tránh: "Đợi một thời gian nữa được chứ?"
Cố Sâm không đáp lời, nhưng Tô Gia Yến vẫn ẩn ẩn thấy chút thất vọng trên mặt hắn, bầu không khí giữa cả hai bỗng chốc trùng xuống.
Tô Gia Yến nhận ra, nam nhân cũng không chủ động trêu ghẹo cậu như mọi khi nữa. Cậu nhìn sườn mặt hắn thắc mắc, giận rồi sao?
Chiếc xe dừng trước một nhà hàng sang trọng, Cố Sâm vẫn rất tinh tế mà xuống xe trước mở cửa cho cậu, chỉ là tuyệt nhiên vẫn không mở miệng nói chuyện.
Tô Gia Yến nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, giận giận dỗi giậm chân hừ lạnh. Cố Sâm, anh giỏi lắm, nếu đã vậy tôi cũng giận lại anh luôn!
Không ai chịu xuống nước xuống, bọn họ đến bàn đã đặt sẵn ngồi đối diện nhau, ngay cả phục vụ cũng bị bầu không khí lạnh lẽo này làm nổi da gà.
"Chúng tôi chỉ gọi từng này thôi, cảm ơn!" Cố Sâm đưa lại menu cho phục vụ, thanh niên gượng gạo cầm lấy rồi vội vàng rời đi.
Tô Gia Yến chống cằm nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, dòng xe đến rồi lại đi, hoàn toàn không để ý đến hắn.
Cố Sâm khổ tâm trong lòng: Tôi giận em chưa được bao lâu, em liền giận lại rồi!!
Đang suy nghĩ thì một thân ảnh nữ nhân xuất hiện trong tầm mắt hắn, cô dừng lại sau đó tựa như kinh hỉ mà thốt lên.
"Cố Sâm, thật là trùng hợp, không ngờ gặp cậu ở đây!!"
Tô Gia Yến đang thả hồn bên ngoài bỗng chốc quay mặt lại, đập vào mắt cậu là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp. Trên đời này không ít phụ nữ đẹp, nhưng nữ nhân này lại đẹp theo kiểu lộng lẫy, một thân quý khí sang trọng.
Thẩm Kiều khẽ mỉm cười nhìn hắn, hoàn toàn ngó lơ cậu mà hỏi.
"Cậu cũng tới ăn cơm hả, vừa hay tớ đi một mình, có thể ngồi cùng được chứ?"
Thiếu niên mở to mắt nhìn Cố Sâm gật đầu đồng ý, Thẩm Kiều vô cùng vui vẻ mà ngồi xuống cạnh hắn.
Bấy giờ cô mới để ý cậu nhóc ngồi đối diện, ngũ quan non nớt mềm mại, chính là loại mà Cố Sâm thích nhất. Thẩm Kiểu đảo mắt, vờ như ngạc nhiên hỏi.
"Cậu nhóc xinh đẹp này là ai đây, em trai cậu hả?"
Cậu thấy Cố Sâm lắc đầu, nghĩ rằng hắn sẽ nói ra quan hệ của cả hai nhưng lại bị hắn tàn nhẫn dội cho một gáo nước lạnh.
"Không phải, nhân viên trong công ty thôi!"
Thẩm Kiều à một tiếng thật dài, trong đó có chút đắc ý cùng châm biếm.
Tô Gia Yến mím môi rũ mi, trái tim như bị ai bóp nghẹt, bàn tay để trên đùi trắng bệch run rẩy. Chính cậu đã nói rằng không nên nói ra qua hệ của cả hai, Cố Sâm chỉ đang làm theo thôi.
Bạn nhỏ tự trấn an mình như vậy.
Đồ ăn rất nhanh đã được dọn lên, phục vụ rất tinh ý mà lấy thêm một bộ bát đũa cho vị khách mới xuất hiện này.
Trên bàn ăn rôm rả tiếng nói chuyện, nhưng trong đó không có thanh âm của cậu.
"Haha, không ngờ là cậu vẫn còn nhớ chuyện đó, buồn cười thật đấy!! Vậy cậu còn nhớ chuyện Triệu Phong ngủ gật trong tiết của giáo sư Từ, bị ông ấy bắt quét dọn ký túc xá giáo viên nửa kì không?"
Cố Sâm gật đầu: "Có chút ấn tượng!"
Thẩm Kiều không tiếc lời khen ngợi: "Trí nhớ của cậu tốt thật đấy!"
Tô Gia Yến lặng lẽ gắp thức ăn, chuyện bọn họ nói đa phần đều là chuyện thời đại học, cậu hoàn toàn không xen vào nổi một câu.
Thiếu niên vừa nhai vừa liếc nhìn Thẩm Kiều, nữ nhân này đúng là rất xuất sắc, khuôn mặt đẹp như mỹ nhân, lại còn rất biết cách ăn nói...
Hai người họ ngồi cạnh nhau vui vẻ như vậy, bất cứ ai nhìn vào chắc chắn đều cho rằng bọn họ là một cặp, còn cậu chỉ là kì đà cản mũi thôi.
Tô Gia Yến có cảm giác muốn khóc, chưa bao giờ có xúc cảm muốn công khai mối quan hệ của cả hai đến vậy. Hốc mắt hơi ướt, cậu mở to mắt nghe những gì người phụ nữ kia nói.
"Ui, không ngờ cậu vẫn nhớ tớ thích ăn sườn xào chua ngọt, cảm ơn cậu!!"
Tô Gia Yến nhìn Cố Sâm tận tay gắp thức ăn cho Thẩm Kiều mà không khỏi nghẹn ngào, cậu cũng thích ăn sườn mà, hắn quên mất rồi sao?
Mới yêu bao lâu chứ? Đồ đàn ông bội bạc, thấy sắc quên tình!!
Cậu định gắp món đậu phụ Tứ Xuyên liền bị hắn ngăn lại, sau đó một miếng su hào nấu canh được đặt bào bắt cậu.
"Không nên ăn đồ cay nóng, ăn rau tốt cho tiêu hóa hơn!"
Tô Gia Yến trừng mắt với su hào trong bát, tại sao hắn gắp cho cô ta miếng sườn ngon miệng như vậy, còn cậu chỉ được miếng rau luộc nhạt nhẽo??
Đầu đũa chọc qua su hào trong bát, Tô Gia Yến bỏ vào miệng nhai ngấu nghiên, uất ức không chịu được.