Đám vệ sĩ và bảo tiêu dùng hết sức mà ngăn cản mớ hỗn loạn này, bọn họ cắn răng nhăn nhó, khuôn mặt đã phủ một tầng mồ hôi mỏng.
Tô Gia Yến cũng không khá hơn là bao, cậu bị kẹt ở giữa, đằng trước là vệ sĩ đang ngăn cản, đằng sau là đám người hung hăng xô đẩy, tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong.
Bất ngờ, Tô Gia Yến bị lực đạo mạnh mẽ sau lưng đẩy lên khiến vệ sĩ không chống đỡ nổi mà để cậu lao vào, đâm sầm vào Đường Tử Khanh đứng cạnh đó.
Không khí vốn đang ồn ào bỗng dưng lạnh ngắt như tờ, có vài người không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh.
Tiểu Đường tổng ghét bị đụng chạm, chuyện này trước khi đến đây bọn họ đã được nghe qua.
Đám người đằng sau âm thầm đồng cảm với thiếu niên xui xẻo này.
Ngay cả Tô Gia Yến cũng sợ ngây người, không dám đụng vào người này quá lâu mà vội rời khỏi, đầu cậu ù đi hai tai ong ong vài tiếng.
Lời khuyên mà hai ngày trước David dặn đi dặn lại cậu vẫn còn nhớ rõ: Không nên đụng chạm thân thể với Đường Tử Khanh!
Vậy mà chỉ sơ xuất một chút cậu lại lỡ chạm rồi, khuôn mặt của Tô Gia Yến tái mét, cũng không dám nhìn Đường Tử Khanh lần nào, từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu luôn miệng lắp bắp.
"Xin lỗi..... Tôi xin lỗi! Tôi không cố ý!"
Trợ lý phía sau âm thầm nuốt nước bọt, lấy ra một tờ khăn ướt cho sếp nhà mình, dè chừng hỏi.
".... Tiểu Đường tổng, khăn giấy của ngài....!"
Khuôn mặt của Đường Tử Khanh xám xịt, lạnh nhạt nói không cần sau đó rời khỏi sảnh mà leo lên xe.
"Hạ điều hòa xuống!" Đường Tử Khanh lạnh lẽo liếc trợ lý nói.
Anh ta bắt gặp ánh mắt sắc bén đó mà vội vã giảm nhiệt độ trong xe xuống mức thấp nhất, tấm ngăn cách màu đen cũng từ từ được kéo lên.
Làm xong hết thảy, Đường Tử Khanh cũng không giữ hình tượng lạnh nhạt của mình nữa mà lộ rõ vẻ khó chịu của cơ thể, vội vã xoa xoa bàn tay trơn mịn của mình.
____
Vì buổi chiều có hẹn chơi golf với đối tác nên đến sẩm tối Đường Tử Khanh mới về đến công ty.
Đang định bước vào thì một thân ảnh thiếu niên ngăn lại. Tô Gia Yến chạy lại gần anh nhưng bỗng nhớ ra gì đó cậu vội lùi lại 2 bước giữ khoảng cách.
Đường Tử Khanh nhận ra đây là thiếu niên va vào mình hồi sáng, cơn ngứa ngáy trong lòng lại âm ỉ trỗi dậy. Anh hờ hững nhìn cậu nói.
"Có chuyện gì sao?"
Tô Gia Yến ấp úng nhìn anh: "Chuyện hôm nay thành thật xin lỗi anh! Liệu anh có thời gian để bàn chuyện hợp đồng với Cố thị không ạ?"
Nghe đến hai chữ Cố thị, khuôn mặt Đường Tử Khanh không chút khách khí mà biểu lộ sự chán ghét. Anh định mở lời từ chối thì trợ lí từ đâu đến khó xử nói nhỏ vào tai anh.
"Tiểu Đường tổng, Thiệu tổng muốn hẹn ngài cùng bàn chuyện, hiện tại đang ngồi ở quán cà phê đối diện công ty chúng ta..."
Đường Tử Khanh nghe vậy thì nhíu mi nhìn về phía trợ lý nói, liền nhìn thấy một người đàn ông đang nhàn nhã ngồi đó khuấy cà phê. Dường như gã cũng nhận ra ánh mắt của anh, mong chờ mà vẫy vẫy tay.
Thấy vậy Đường Tử Khanh đen mặt quay đầu lại, ghét bỏ định nói trợ lý từ chối gã. Nhưng thiết nghĩ tránh được 1 ngày không tránh cả đời mới miễn cưỡng đồng ý.
Đường Tử Khanh liếc nhìn Tô Gia Yến vẫn đang mong chờ câu trả lời của mình, một suy nghĩ lóe lên trong đầu anh.
"Cậu đi theo tôi, làm theo những gì tôi yêu cầu, bản hợp đồng đó tôi sẽ xem xét lại!"
Tô Gia Yến mừng rỡ khi nghe câu này, không để ý trợ lý hết bối rối nhìn sếp nhà mình lại bối rối nhìn cậu: Sếp, chúng ta kí hợp đồng với Hoa Vinh rồi mà!!!
Đường Tử Khanh nhìn trợ lý đang khóc ròng trong âm thầm này, đưa Tô Gia Yến đi chỉ bỏ lại một câu: "Cậu ở đây chờ đi!"
Hết cách, trợ lý chỉ đành đứng đó chờ đợi.
Tô Gia Yến lẽo đẽo theo sau anh, cách xa trợ lý một khoảng Đường Tử Khanh mới lạnh nhạt mở miệng.
"Tôi muốn cậu giả làm người yêu của tôi!"
Hả? Tô Gia Yến còn đang ngơ ngác chưa kịp phản ứng thì Đường Tử Khanh lại bổ sung thêm.
"Cậu thấy gã đàn ông ngồi trong kia chứ, chúng tôi đã chia tay nhưng gã cứ bám víu lấy tôi. Việc của cậu rất đơn giản, làm cho gã tin tưởng tôi có người mới mà rời đi là được rồi!"
Dừng lại một chút, Đường Tử Khanh quay người lại ánh mắt thâm sâu nhìn cậu hỏi: "Cậu có làm được không?"
Đối diện với ánh mắt sắc bén của anh, Tô Gia Yến có chút bối rối cùng do dự, nhưng vì bản hợp đồng cậu chỉ đành gật đầu đồng ý.
"Tốt lắm!" Mặc dù không biết cậu nhóc này sẽ biểu hiện ra sao nhưng chỉ riêng ánh mắt kiên quyết của cậu cũng khiến Đường Tử Khanh khen ngợi một câu.
Cả hai cùng bước vào quán cà phê, nơi đây chiếm diện tích không quá lớn nhưng cách bày trí rất đẹp mắt. Sẩm tối, các bóng đèn trong quán được bật lên, tạo nên một cảm giác vô cùng ấm áp.
Thời điểm bọn họ đi vào quán cà phê cũng không quá đông khách, chỉ có vài bạn học sinh đang chọn điểm tâm ngọt.
Rất nhanh cả hai đã đi tới bàn hẹn, Thiệu Minh cong môi nở nụ cười với Đường Tử Khanh, vài giây sau mới phát hiện thiếu niên xinh đẹp đi theo sau anh.
Nụ cười trên môi gã cứng đờ cuối cùng vẫn khá bình tĩnh mà lịch sự hỏi: "Tiểu Khanh à, ai đây?"