Tô Dịch lần này chỉ bị rượt mấy vòng chứ mẹ Tô cũng tiếc không nỡ xuống tay, nghe Tô Gia Yến nói bà mới thở hổn hển dừng lại trách anh.
"Tô Dịch, mẹ cũng đâu có đánh anh thật, anh chạy nhanh như thế làm gì?"
Tô Dịch giả bộ núp núp ở cửa bếp, chỉ ló ra gương mặt anh tuấn đáp: "Sao con biết được, lỡ mẹ đánh thật, gương mặt con biến dạng sao dám ra ngoài gặp người đây!"
Mẹ Tô không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, phất tay bảo anh vào bếp: "Trong bếp có món canh xương hầm chưa lấy ra nữa, anh vào xem đi!"
Tô Dịch ỉu xìu: "Con đường đường là tinh anh trong xã hội, sao về nhà đã phải làm loại chuyện này rồi!"
Nói vậy nhưng anh vẫn vào bếp xem thử, Tô Gia Yến và bà ngồi xuống sô pha xem tin tức, vừa ăn trái cây vừa nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Hơn mười phút sau, giọng của Tô Dịch từ phòng ăn vọng ra: "Mẹ, bé ngoan, ăn cơm thôi!"
Hai mẹ con nghe vậy mới vào trong, trên bàn bày đủ món mặn xào, màu sắc cũng thực bắt mắt, Tô Gia Yến nhận ra cả bàn thức ăn đều là món hai anh em cậu thích ăn.
Tô Dịch bưng bát canh nóng hổi để vào chính giữa, ngón tay cầm bát canh có chút bỏng, anh vội dán sát vào tai mình.
Tô Gia Yến để ý áo vest đen của anh đã được cởi ra để sang một bên, áo sơ mi trắng xắn đến khủy tay, lộ ra một phần cánh tay cơ bắt màu đồng, rất có sức quyến rũ.
Tô Gia Yến đùa anh: "Ai mà lấy được anh chắc hẳn rất hạnh phúc!"
Lại nhớ đến tính đào hoa của anh mình, không khỏi thở dài, ai mà cua được anh chắc cũng phải vất vả lắm!
Tô Dịch gắp cho cậu một miền sườn chua ngọt nói: "Ăn nhiều vào, đừng lắm chuyện nữa!"
Bữa ăn trôi qua trong yên bình.
Tô Gia Yến ăn xong lên phòng tắm rửa thay bộ đồ thoải mái sau đó lại xuống phòng khách, cậu thấy trên ti vi đang chiếu bộ phim dài tập nào đó. Mẹ Tô thích xem phim, Tô Dịch không load nổi mấy bộ phim nhạt nhẽo này, miễn cưỡng ngồi bên cạnh xem.
"Vừa mới đánh nhau xong hận không thể ta chết ngươi sống, bây giờ lại tình cảm ôm hôn là sao? Thật sự không hiểu nổi!"
Tô Dịch ngồi bên cạnh lâu lâu lại phán xét một câu, cảm thấy thể loại phim này vừa tốn thời gian, xem nhiều lại còn hại não.
Mẹ Tô không nghĩ như anh, cảm thấy anh không có chút tế bào nghệ thuật nào cả: "Anh suốt ngày đi lừa tình con nhà người ta thì hiểu gì, đây gọi là tình yêu vượt qua mọi thù hận, một tình yêu cao cả...." bà quay sang Tô Gia Yến vừa mới xuống: "Yến Yến con nói đúng không?"
Tô Gia Yến gật đầu cười cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền ngọt ngào: "Mẹ nói gì cũng đúng hết á, anh hai thay người yêu như thay áo không hiểu thứ tình yêu này đâu!"
"......" Tô Dịch bỗng chốc bị cho ra rìa.
"Con không phải xem con trai do ai sinh ra, vừa giỏi giang vừa đẹp trai ngời ngời, vận đào hoa đeo bám, đi đâu cũng có người theo đuổi chứ con có muốn vậy đâu!"
Tô Gia Yến vạch trần: "Không muốn ư? Nhưng em thấy anh hưởng thụ lắm mà, đừng tưởng hôm nay lên xe anh em không ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ nhé!"
Mẹ Tô hòa giải: "Được rồi, Tô Dịch anh lớn rồi chuyện của anh anh tự quyết, nhưng làm gì cũng phải có chừng mực, đừng để đến lúc con người ta mang bầu tìm đến tận cửa, lúc ấy không có mặt mũi đâu mà nhìn người đâu!"
Tô Dịch cảm thấy quan hệ bạn giường rất tốt, vừa thỏa mãn nhu cầu tình dục của cả hai, vừa không có bất kỳ ràng buộc nào về chuyện tình cảm, nghĩ vậy nên anh chỉ đáp lại mẹ rất hờ hững.
Tô Gia Yến thấy vậy trừng mắt với anh: Một ngày nào đó chắc chắn anh sẽ đau khổ cho xem!
Hôm sau không phải là ngày nghỉ, chỗ làm đều nằm trong nội thành nên cả hai thức dậy rất sớm, mẹ Tô vừa hấp xong mấy cái bánh bao nóng hổi, hai anh em nhà Tô chỉ đành ngồi xuống ăn rồi mới đi làm.
Thời điểm Tô Gia Yến tới công ty, sảnh chính công ty đã đông nghịt người, tập trung đứng trước cửa thang máy rất đông.
Thang máy họ đi là thang máy thường, lãnh đạo cấp cao sẽ không đi loại thang máy này, họ có thang máy riêng vừa không phải chen lấn xô đẩy vừa cực kỳ yên tĩnh. Nghĩ đến đây Tô Gia Yến không khỏi liếc nhìn nhóm người vừa bước vào thang máy chuyên dụng thêm vài cái.
Mất một lúc lâu sau, Tô Gia Yến mới lên đến phòng làm việc của mình, mọi người đa số đã đến đông đủ rồi. Hôm nay có lẽ không được may mắn như mọi hôm, chỉ thấy cuối giờ Vương tổng ló đầu vào cười hà hà thông báo.
"Các con, hôm nay chúng ta ở lại tăng ca nhé!"
Một giọng nói mệt mỏi vang lên: "Vương ba ba, không phải người nói không để chúng con chịu khổ sao! Tăng ca là loại chuyện gì vậy?"
Vương tổng giữ vững nụ cười trên môi: "Lương cuối tháng anh không cần lĩnh đâu nhỉ?"
Cả phòng thở dài: Được rồi, tăng ca thì tăng ca!