Tô Gia Yến loay hoay muốn rời khỏi người hắn, tiếng giày cao gót nện trên nền gạch gấp gáp tiến tới, nhanh như tiếng tim đập rộn ràng trong lồng ngực cậu.
Chưa đợi Tô Gia Yến đứng dậy, một cái tát liền giáng xuống, tiếng xé gió vụt qua tai, âm thanh thâm thúy của da thịt chạm nhau khiến cậu tái mặt hốt hoảng.
"Khốn khiếp !!"
Người phụ nữ ấy giận giữ gằn từng chữ.
Tô Gia Yến nào còn tâm trạng rời khỏi người hắn, cậu lo lắng nhìn khuôn mặt Cố Sâm bị đánh lệch sang một bên, trên đó còn in rõ dấu tay đỏ chót.
Thiếu mở to mắt, không ngờ bà sẽ ra tay đánh con mình thật, so với mẹ Tô đúng là nhẫn tâm hơn rất nhiều.
"Anh không sao chứ ?" Tô Gia Yến bị dọa sợ, xót xa nhỏ giọng hỏi, bàn tay nhỏ muốn đưa ra an ủi vết đỏ trên mặt.
"Không phải xoa giúp nó !" Người phụ nữ quyền lực bực bội nói.
Bàn tay của cậu dừng lại giữa không trung, Cố Sâm thấy sự ngập ngừng trong đôi mắt cậu, nhẹ giọng trấn an.
"Đừng lo, tôi không sao."
Tô Gia Yến trong lòng tràn ngập lo lắng, sao có thể không sao chứ ?? Nhưng cậu có chút e ngại mẹ của Cố Sâm nên chỉ có thể dùng ánh mắt lo lắng nhìn hắn.
"Qua đây !!" Liễu Ly hất cằm nhìn cậu, giọng điệu có vẻ nhẹ nhàng hơn một chút.
Cố Sâm có phản xạ che chở cậu sau lưng, bên má của hắn vẫn đang nóng rát, không chút sợ hãi, ánh mắt kiên định cảnh cáo rõ ràng.
"Mẹ định làm gì ? Con không để em ấy qua đấy đâu !!"
Liễu Ly liếc xéo con trai mình, không chút quan tâm, chỉ nhìn thiếu niên nhỏ nhắn đằng sau mà mở miệng: "Qua đây !!!"
Cố Sâm đang định mở miệng nói gì đó liền bị cậu cản lại, Tô Gia Yến nhìn hắn châm rãi lắc đầu, mặc kệ hắn không chịu mà tiến về phía người phụ nữ đó.
Thực ra từ lúc cậu nhận ra tình cảm khác biệt của mình với Cố Sâm, ngay cả lúc đồng ý lời tỏ tình của hắn, cũng đã đoán trước được con đường sau này của cả hai không dễ dàng...
Bởi họ đều là con trai, mà con trai yêu con trai... Trong mắt người đời đầy kinh tởm, miệt thị.
Hai mắt Tô Gia Yến ầng ậng nước, trước mắt cũng là một khoảng mơ hồ. Cậu cúi đầu như kẻ phạm tội, nắm chặt góc áo chậm rì rì bước đến chỗ Liễu Ly.
"Phu nhân..."
Tô Gia Yến chẳng biết nên nói gì, không muốn nhận sai bởi tình yêu của cả hai không sai, không dám khuyên bà không nên giận dữ, bởi tình yêu của cậu chính là nguồn cơn của những chuyện này.
Sợ hãi, bối rối, lo lắng... Tô Gia Yến cũng không biết thật sự cảm giác lúc này của mình là gì nữa.
"Đừng gọi phu nhân !!" Liễu Ly cao giọng nhắc nhở.
Tô Gia Yến cắn môi cúi đầu, có lẽ mẹ của Cố Sâm thật sự rất chán ghét cậu, còn không cho phép gọi bà là phu nhân.
"Gọi mẹ đi !!"
"Hả ??"
Tô Gia Yến nâng đôi mắt phủ đầy nước lên, hoàn toàn không tin vào tai mình. Liễu Ly nhìn cậu híp mắt có vẻ rất hài lòng, cao hứng lặp lại.
"Đừng gọi ta là phu nhân, tập gọi mẹ được rồi !!"
Tô Gia Yến chưa hết hoảng sợ mà lắp bắp một chữ "mẹ" trong miệng.
Nghe xong tiếng "mẹ" mềm nhũn của con dâu, trái tim mỏng manh của Cố phu nhân liền tan chảy. Bà dùng chính bàn tay vừa tát con trai (ghẻ) mà cưng chiều xoa đầu con dâu (ruột) của mình.
"Ngoan lắm !!"
Tô Gia Yến thụ sủng nhược kinh nhẹ rũ mi, sợ hãi rụt người lại.
Bên này, Cố Sâm ngồi trên sofa nhìn một màn mẹ con ân ái, bạn nhỏ của hắn còn bị sờ soạng nhiều như vậy không khỏi bất mãn.
"Gần nửa đêm rồi mà mẹ còn đến đây bày trò gì vây ??"
"Chưa đến lượt anh nói !!" Liễu Ly trừng mắt nhìn Cố Sâm, "Nếu tôi không tới vào giờ này thì sao biết anh bắt nạt con dâu tôi đến mức độ nào ??"
"Đứng dậy, tội của anh nhiều lắm, ai cho phép anh ngồi !!"
Cố Sâm chỉ đành hậm hực đứng dậy, mở to mắt nhìn mẹ mình cẩn trọng đưa Tô Gia Yến đến sofa ngồi, nâng cậu còn hơn nâng bảo vật.
Liễu Ly cởi áo khoác trên người mình ra khoác cho cậu, liếc xéo con trai vô tâm nhà mình.
"Hừ, trời thì lạnh mà anh không tăng nhiệt độ lên, muốn con dâu của tôi bị cảm hay gì !!"
Tô Gia Yến muốn trả lại áo khoác cho bà: "Phu nhân, cháu thực sự không lạnh, người cứ khoác đi ạ !!"
Liễu Ly cau mày bất mãn: "Khoác vào đi, gì mà không lạnh chứ, đừng nói đỡ cho nó ! Còn nữa, ta đã nói đừng gọi phu nhân !!"
Tô Gia Yến vội gật đầu như gà mổ thóc.
"Ngoan, nói cho mẹ nghe có phải nó bắt nạt con không ??"
Tô Gia Yến lắc đầu: "Không có..."
Liễu Ly lau đi nước mắt còn đọng trên rèm mi cậu: "Bé ngoan không nên nói dối, kể cho mẹ nghe để mẹ phạt nó !!"
Tô Gia Yến nghe đến chữ phạt liền cật lực lắc đầu, mặc dù Cố Sâm hơi đáng ghét một chút, thường xuyên trêu trọc cậu nhưng cậu không mong hắn bị phạt đâu.
"Bé ngoan không nói cũng không sao..." Liễu Ly xoa xoa mái tóc rối của cậu nói tiếp: "Ban nãy ngoài cửa mẹ đã thấy hết rồi !!"