Sáng nay sau khi tỉnh dậy, những mảnh kí ức vụn vặt của buổi tối hôm trước đua nhau ùa về trong tâm trí cậu, những biểu hiện và lời nói ấu trĩ đó, cậu thật sự không dám vác cái mặt này đi gặp người mà.
Hơn nữa.... Hơn nữa cậu còn hôn môi với chủ tịch! Sau có mặt mũi để gặp ngài ấy chứ?
Tô Gia Yến tim đập thình thịch, len lén nhìn người kia một cái cũng không dám.
Cố Sâm không ngồi ở bàn làm việc mà vắt chéo chân trên chiếc sofa đắt tiền. Nhìn cậu ngượng ngùng như vậy không khỏi cong môi cười, không nói không rằng mà kéo cậu lại ngồi cùng mình.
Bất ngờ bị kéo, Tô Gia Yến ngồi phịch xuống sofa êm ái. Cố Sâm định lấy tay xoa bụng cậu, Tô Gia Yến hoảng hốt theo bản năng che lại.
Cố Sâm sững người, đáy mắt xuất hiện một tia chua xót nhưng không muốn để cậu bắt gặp nên rất nhanh đã biến mất.
Hắn dịu giọng nhìn lướt qua eo nhỏ của cậu: "Bụng em còn khó chịu không?"
Tô Gia Yến vẫn che bụng mà lắc đầu.
Hắn hỏi tiếp: "Có đói không?"
Cậu lảng tránh mà lắc đầu, Cố Sâm biết cậu nói dối, chỉ là chưa kịp vạch trần, cái bụng đói bên dưới đã bắt đầu kháng nghị với chủ nhân mà "ọc ọc" kêu hai tiếng.
Cũng không trách cậu được, tối qua uống quá nhiều rượu nên sáng mới không nhịn được mà dậy muộn, cũng không có thời gian mà ăn sáng nữa.
Tô Gia Yến xấu hổ nhìn hắn mà ôm chặt bụng: "Chủ tịch, ngài đừng hiểu lầm....."
Cố Sâm bông đùa: "Cấp dưới không nên nói dối cấp trên!" Sau đó hăn lại đẩy cái hộp giữ nhiệt trên bàn trà sang trước mặt cậu: "Ăn đi, đừng để nguội!"
Tô Gia Yến ngạc nhiên nhìn hộp giữ nhiệt, sau đó ngập ngừng hỏi: "Chủ tịch, ngài không ăn sao?"
"Tôi ăn rồi!" Cố Sâm đáp.
Tô Gia Yến cũng không thể từ chối, bèn ngượng ngùng mở nắp hộp ra, mùi thơm của xương hầm xộc thẳng vào mũi cậu, thì ra là một bát cháo sườn.
Cậu đưa thử một thìa cháo vào miệng, cảm nhận được mùi vị thơm ngon mà thỏa mãn ăn thêm vài thìa nữa, còn không quên khen ngợi trù nghệ của người nấu: "Ngon lắm ạ!"
"Nếu em thích ngày nào tôi cũng nấu bữa sáng mang đến công ty cho em!"
Tô Gia Yến đang ăn nghe câu này suýt sặc, cậu ho khan cầm ly nước lọc trên bàn uống một ngụm. Cậu cứ nghĩ đây là cháo của người giúp việc hoặc ai đó làm giúp, nghĩ cũng không dám nghĩ là chủ tịch xắn tay áo vào bếp nấu cháo cho mình.
Cậu cảm thấy bình cháo trên tay có vẻ giá trị hơn lúc nãy, rũ mi chậm rãi ăn từng miếng một.
Tô Gia Yến lúc này mới để ý Cố Sâm đang chống tay nhìn chằm chằm mình, không thoải mái mà hỏi một câu: "Ngài cũng muốn ăn ạ?"
Cố Sâm lắc đầu từ chối, nhìn bạn nhỏ ăn cháo hắn nấu ngon như vậy, ai mà không muốn xem cơ chứ! Nghĩ vậy nhưng biết cậu có vẻ khó chịu, Cố Sâm chỉ đành quay sang chỗ khác hậm hực khoanh tay.
Tĩnh lặng một hồi lâu khiến cậu cảm giác không khí hơi quái quái, bèn tìm đề tài mà nói.
"Chuyện hôm qua, cảm anh đã đưa tôi về nhà...... Còn bộ quần áo đó anh có thể đưa tôi về giặt cũng được!" Tô Gia Yến ngập ngừng mở lời.
Chỉ thấy mặt hắn không cảm xúc nói: "Tôi đã giặt rồi!"
Cậu "ồ" lên một tiếng, tuy Cố Sâm không phải tuýp người ưa sạch sẽ thái quá nhưng chắc chắn sẽ không để bộ đồ bẩn đến ngày hôm sau mới giặt.
Chỉ là Tô Gia Yến vẫn chưa từ bỏ ý định nói: "Vậy ngài có thể đê tôi trả tiền giặt đồ được không?"
Cố Sâm dứt khoát nói: "Không cần, tôi trả luôn rồi!"
Tô Gia Yến nghe vậy thở dài tiếc nuối, sau đó liền nghe Cố Sâm không mặn không nhạt nói.
"Thực ra mấy chuyện trước đó tôi không có ý định lừa em. Chuyện em nghĩ tôi là thư ký chủ tịch cũng vậy, tôi chỉ nói số tầng mình làm việc nên em mới hiểu lầm...."
"Chuyện này là do tôi không rõ ràng, xin lỗi nếu khiến em cảm thấy không vui!"
Nghe vậy, Tô Gia Yến nhớ lại buổi đi ăn tối đó, hình như đúng thật là Cố Sâm không nói hắn là thư ký, là do cậu tự biên tự diễn còn đi trách nhầm người ta.
Tô Gia Yến chột dạ, không khỏi giận dỗi: "Vậy..... Vậy anh nói ra là được rồi! Mắc mớ gì còn diễn chung với tôi!"
Cố Sâm nghe vậy không khỏi bật cười, với tone giọng trầm thấp của hắn nên điệu cười rất quyến rũ: "Hửm, chẳng phải vì tôi thấy em nói xấu tôi hăng say lắm sao! Nếu nói ra tôi là chủ tịch rồi, liệu em có còn dám mạnh miệng như vậy?"
Hắn bỗng dưng ghé sát vào gần cậu, dùng cơ thể cường tráng của hắn ép sát cậu bên một góc sofa, nhếch miệng trêu chọc.
"Em nói xem liệu chủ tịch có phải là một lão già xấu xí nhăn nhúm không?"
Hơ thở nóng ấm của hắn quanh quẩn bên khuôn mặt xinh đẹp của cậu, hun cho hai má của cậu đỏ ửng. Tô Gia Yến không dám nhìn gương mặt đẹp trai phóng đại trước mặt, quay mặt sang một bên lắp bắp.
"Không..... Không phải, là tôi nói nhầm rồi!"
~Hôm nay lười quá nên đăng 1 chương này thôi, xin lỗi mọi người vì sự lười biếng này =))))🙏
Nay mới tải cái game này mà ham quá:)))